"Ba?" Diệp Sơ Dương nhìn chiếc hộp nhỏ trước mặt, nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Mặc dù vừa rồi động tác cúi đầu của Diệp Hành Nhiên khiến Diệp Sơ Dương không thể nhìn được ánh mắt của đối phương, nhưng từ hành động miết nhẹ vào chiếc hộp của Diệp Hành Nhiên có thể thấy chiếc hộp này đối với ông có ý nghĩ vô cùng quan trọng.
Nhưng bây giờ ông lại giao nó cho cô...
Bạn đừng nói chứ, trong lòng Diệp Sơ dương đúng là có chút căng thẳng.
Cô chớp chớp mắt nhìn Diệp Hành Nhiên, khi cô định nói gì đó thì thấy đối phương dịu dàng mỉm cười: "Ba biết con đang nghĩ gì, nhưng thứ này là để dành cho con."
"Của con sao?" Diệp Sơ Dương nhíu mày, đôi mắt đào hoa hẹp dài toát lên vẻ bất ngờ và nghi hoặc.
"Cho con đấy." Sau khi đặt hộp vào tay Diệp Sơ Dương, Diệp Hành Nhiên đứng dậy khỏi ghế trong đình, vỗ nhẹ đầu cô, khẽ nói: "Hôm nay không thể cùng con đón sinh nhật. Thứ này con hãy cất kĩ, đừng để mất."
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền gật đầu, sau khi nói một tiếng "cám ơn ba" liền thấy Diệp Hành Nhiên xua tay quay người bước đi.
Cô thấy vậy cũng không níu kéo, chỉ cúi đầu nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay mình.
Cô mím môi trầm tư một lát, đang nghĩ xem lúc này có nên mở ra hay không thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói dịu dàng êm ái: "Tiểu Cửu, sao cậu lại ở đây?"
Khi nghe thấy giọng nói này, Diệp Sơ Dương không nghĩ ngợi gì lập tức cất chiếc hộp vào trong túi áo vest, sau đó giơ tay phủi nhẹ bụi bẩn không hề tồn tại trên áo, thần sắc thư thái quay đầu lại.
Cách cô chừng vài mét, Diệp Mộ Thành mặc một bộ đồ vest màu trắng đang đứng đó, mái tóc đen nhánh bị gió thổi trở nên hơi rối, anh ta khẽ nheo mắt, hai tay đút túi.
Chú ý tới ánh mắt Diệp Sơ Dương nhìn lại, trên mặt anh liền nở một nụ cười nhẹ nhàng, sau đó liền bước vào trong
đình hóng gió.
Ngồi xuống vị trí cách Diệp Sơ Dương không xe, Diệp Mộ Thành lại mỉm cười hỏi lại câu hỏi ban nãy.
Lúc này Diệp Sơ Dương không thể coi như không nghe thấy gì cả.
Cô chỉ thản nhiên mỉm cười nói: "Bên trong ngột ngạt quá, em ra ngoài hít thở. Anh tư tại sao lại ở đây vậy?"
Nếu là những người anh em khác của Diệp Sơ Dương vẫn còn, chắc lúc này tất cả mọi người đều chen chúc trong đại sảnh để mở rộng các mối quan hệ của mình rồi.
Bây giờ tuy chỉ còn lại Diệp Mộ Thành và Diệp Sơ Dương, nhưng đối với Diệp Mộ Thành mà nói, đây càng là một cơ hội tốt.
Vì thực tế thì không ai có thể tranh giành với anh ta.
Chỉ có điều...
Theo tính cách của Diệp Mộ Thành, anh ta sẽ không làm vậy.
Bởi hình tượng bên ngoài của Diệp Mộ Thành là người không thèm làm việc đó, nhìn có vẻ không quá quan tâm gia sản của nhà họ Diệp.
Quả nhiên Diệp Sơ Dương vừa lẩm bẩm trong lòng xong, ngay lập tức giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn tiếng cười của người đàn ông lại vang lên: "Vừa tôi mới ở ngoài về, vốn tưởng không kịp tham gia lễ trưởng thành của cậu, không ngờ thời gian vừa kịp."
Nghe vậy Diệp Sơ Dương như hiểu ý gật đầu: "Anh tư vất vả rồi, thực ra hôm nay cũng không phải ngày gì quan trọng, nếu anh tư bận thì không tới cũng không sao."
Nói đúng ra, Diệp Sơ Dương thực sự hi vọng Diệp Mộ Thành không tới.
Trong đời cô từng gặp rất nhiều người nhưng không có ai cho cô cảm giác giống như Diệp Mộ Thành.