Bất ngờ nghe thấy Bách Việt Phong nói vậy, Diệp Sơ Dương ngây người một lát, sau đó liền kiễng chân giơ tay khoác vai Bách Việt Phong, cười nói: "Có việc gì chứ. Người như chú ấy, cậu cho rằng có thể đánh nhau với cháu sao?"
Nói tới vài từ trong câu, Diệp Sơ Dương liền nhìn bóng người đàn ông trước mắt chu môi.
Đừng nói bây giờ thân phận của Diệp Sơ Dương là vợ Diệp Tu Bạch, cho dù hai người chỉ là chú cháu bình thường thì cũng không thể đánh nhau được.
Nói một câu khó nghe là tự hạ mình.
Người như Diệp Tu Bạch, thông thường đánh nhau thì cũng không phải đích thân ra tay.
Nghĩ vậy, Bách Việt Phong cảm thấy lời Diệp Sơ Dương nói cũng có vài phần đạo lý. Vì thế anh cũng không xoắn quanh vấn đề này nữa, hơn nữa còn khoác vai Diệp Sơ Dương đi xuống lầu.
Kết quả, khi ba người sắp sửa xuống tới đại sảnh, giọng nói thấp trầm của Diệp Tu Bạch lại vang lên: "Bỏ tay của hai người xuống, như vậy còn ra thể thống gì nữa.".
Nghe vậy Diệp Sơ Dương và Bách Việt Phong liền liếc mắt nhìn nhau, ngoan ngoãn rút tay trên vai đối phương xuống, sau đó cùng "ờ" một tiếng, điều này cho thấy hai người thật sự rất nghe lời.
Cuối cùng vì hành vi chậm chạp của ba người, đợi tới khi ba người xuống tới đại sảnh, bữa tiệc đã chuẩn bị kết thúc.
Diệp lão ngồi trên sofa ở bên cạnh nhìn ba người trẻ tuổi bước tới, lập tức vẫy tay.
Nhóm người Diệp Sơ Dương nghe thấy cũng không hề do dự, bước nhanh về phía Diệp lão.
Cho tới khi đi gần về phía Diệp lão, Diệp Sơ Dương mới nhìn thấy ngồi đối diện là một ông lão chạc tuổi ông. Ông lão nhìn thấy Diệp Sơ Dương bước tới, gương mặt vốn dĩ rất nghiêm nghị lập tức mỉm cười.
Khi Diệp Sơ Dương nhìn thấy gương mặt già nua của ông lão, không hiểu nghĩ tới việc gì, đôi mắt đào hoa ánh lên một chút tâm tư không mấy rõ rệt.
Ông lão trước mặt nhìn
có vẻ khá quen.
Diệp Sơ Dương vừa nghĩ vậy ngay lập tức Diệp lão vẫy tay gọi cô, sau đó lên tiếng: "Tiểu Cửu, lại đây chào hỏi, đây là ông Mạt."
Họ Mạt?
Chỉ nghe thấy một từ này thôi nhưng trong đầu Diệp Sơ Dương đã suy nghĩ rất nhiều điều, cô cảm thấy mình đã biết được điều gì đó.
Nếu như cô đoán không nhầm, ông lão trước mặt này chính là ông của Mạt Đình Xuyên.
Mạt lão và Mạt Đình Xuyên có vài nét giống nhau, vì thế Diệp Sơ Dương mới có thể ngay lập tác xác nhận được thân phận của đối phương.
Nghĩ tới đây, Diệp Sơ Dương liền gật đầu chào Mạt lão, khẽ mỉm cười nói: "Con chào ông Mạt, con là Diệp Sơ Dương."
Mạt lão nghe vậy liền bật cười xua tay: "Tôi biết, tôi biết, khi cậu còn nhỏ tôi còn bế cậu đấy, khi đó cậu còn đái đầy người tôi."
Diệp Sơ Dương: "...."
Bách Việt Phong đứng bên cạnh: "... Ôi trời, tin giật gân! Nam thần quốc dân tè dầm!"
Diệp Sơ Dương: "Cậu nói cứ như thể hồi nhỏ cậu không tè dầm vậy, không có phản ứng sinh lí bình thường, cậu là người bình thường sao?"
Nói gì thì nói Diệp Sơ Dương cũng là một streamer bốp chát có tiếng, trong trước hợp này sao có thể thua Bách Việt Phong?
Hơn nữa, đó đều là việc khi còn nhỏ, tè dầm ra giường là điều vô cùng bình thường.
Nghĩ tới đây, Diệp Sơ Dương liền dè bỉu lườm Bách Việt Phong một cái, sau đó nhanh chóng bước tới ngồi xuống bên Diệp Tu Bạch.