Cũng đúng lúc này, bên tai hai người vang lên tiếng xe hơi chạy tới.
Dường như không cần ngẩng đầu lên nhìn Diệp Sơ Dương cũng biết là Đoàn Kiệt.
Cô liếc nhìn chiếc xe chuyên dụng đã dừng lại sau đó lại kiễng chân vỗ vai Diệp Tu Bạch, nghiêm túc dặn dò: "Thời gian cháu không ở nhà, không được qua lại với cô nào hay gã nào đâu đấy."
Diệp Tu Bạch: "Cậu như vậy là làm khó người khác đấy."
"Vậy sao? Cháu thấy bình thường mà." Diệp Sơ Dương nhướng mày nhìn anh, có vẻ đang nghiêm túc nghĩ ngợi, sau đó nói: "Vậy thì miễn cưỡng cho phép chú trò chuyện, uống trà với mấy gã bạn gay của chú."
Sau khi nói xong câu này, Diệp Sơ Dương cũng không chần chừ nữa, cô vẫy tay chào Diệp Tu Bạch xong liền quay người bước đi.
Nhìn thằng nhóc nhà mình ngồi vào xe chuyên dụng, nhìn theo xe rời đi, Diệp Tu Bạch đứng tại chỗ một lúc lâu sau đó mới về lại căn hộ của mình.
Trên xe.
Đoàn Kiệt nhìn Cửu thiếu nhà mình cứ có cảm giác điểm gì đó không ổn.
Sau một hồi ngẫm nghĩ anh không nhịn được liền lên tiếng hỏi: "Cửu thiếu, cậu không được khỏe sao?"
Diệp Sơ Dương nghe vậy, sau khi ngây người một lát liền chớp chớp mắt, ngờ vực hỏi lại: "Sao lại hỏi tôi như vậy?"
Nói xong cô lại giơ tay xoa mặt mình.
Sau đó trầm ngâm không nói gì.
Lúc này không cần Đoàn Kiệt phải nói rõ, Diệp Sơ Dương lấy điện thoại ra, mở camera trước. Chỉ mất một lát, màn hình điện thoại liền xuất hiện gương mặt cô.
Diệp Sơ Dương vốn dĩ rất trắng, vì vừa rồi thân mật với Diệp Tu Bạch một lúc hai má lập tức ửng hồng tới giờ vẫn chưa hết. Hơn nữa đuôi mắt hơi nhướng lên lại hơi ửng đỏ, nhìn giống như đang sốt vậy.
Đương nhiên, Đoàn Kiệt thân là một con chó FA thì cũng chỉ có thể nghĩ tới bị sốt mà thôi.
Nếu không theo tư duy của đám chó đã có đối tượng, điều nghĩ tới chắc chắn sẽ là Cửu thiếu nhà họ nhìn bộ dạng này ắt hẳn đã bị tên cầm thú nào đó ức hiếp.
Diệp Sơ Dương lại xoa mặt mình sau đó bật cười lắc đầu: "Anh nghĩ
nhiều rồi, tôi rất bình thường, không cần lo lắng."
Nghe thấy vậy, mặc dù Đoàn Kiệt khá nghi ngờ trạng thái lúc này của Diệp Sơ Dương nhưng cuối cùng vẫn không hề nói gì.
Đúng vậy, trạng thái tinh thần của Cửu thiếu nhà họ nhìn có vẻ rất ổn.
Chỉ là sắc mặt có vẻ không ổn cho lắm mà thôi.
Nghĩ tới đây Đoàn Kiệt cũng yên tâm.
Xe chuyên dụng chạy thẳng tới sân bay. Đoàn người lên máy bay tới nước L.
Sau vài giờ đồng hồ bay, máy bay hạ xuống sân bay thủ đô nước L.
Đây đã không phải lần đầu tiên Diệp Sơ Dương tới nước L, có thể nói rằng, ngoài nước Z ra, nước L đã vinh hạnh trở thành một trong những nơi Diệp Sơ Dương quen thuộc nhất.
"Cửu thiếu, chúng ta tới khách sạn trước hay tới Carol trước?" Đoàn Kiệt nhìn người thiếu niên đội mũ đeo khẩu trang, bịt kín như bưng từ đầu chí cuối trước mặt, lên tiếng hỏi.
Nếu như trước đây, Diệp Sơ Dương chắc chắn sẽ lựa chọn về khách sạn trước.
Mọi người đều đã bay suốt mấy tiếng đồng hồ rồi, lúc này đúng là nên nghỉ ngơi một lát. Nhưng lần này không giống vậy, nghĩ tới việc ở nước Z vẫn còn người đang đợi mình, Diệp Sơ Dương ngẫm nghĩ một lát sau đó nói: "Những người khác về khách sạn trước đi. Anh Đoàn, anh vất vả một chút, cùng tới tới Carol một chuyến."
"Không vấn đề gì." Đoàn Kiệt gật đầu sau đó liền cùng Diệp Sơ Dương tới Carol.
Quảng cáo mà Carol mời Diệp Sơ Dương quay lần này là một đoạn quảng cáo rất đặc biệt.