Diệp Sơ Dương không ngờ Đoàn Kiệt lại là người khéo tưởng tượng tới vậy.
Có điều câu nói cuối cùng cũng rất bùi tai.
Thế là cô liền gật đầu với người quản lý của mình, dùng biểu cảm vô cùng nghiêm túc nói: "Anh yên tâm, hai người chúng tôi sẽ bền lâu, chắc chắn sẽ tăng lương cho anh."
Nói xong câu này, Đoàn Kiệt còn chưa kịp nói gì thì xe đã dừng ở bãi đậu xe của nhà hàng.
Thế là Đoàn Kiệt liền đưa mắt nhìn theo Diệp Sơ Dương rời đi, bỏ qua vấn đề trước đó, chỉ nói: "Cửu thiếu, lát nữa nhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi tới đón cậu."
"Được!" Diệp Sơ Dương đáp xong liền đứng tại chỗ nhìn xe rời đi, sau đó mới quay người bước vào trong nhà hàng.
Khi Diệp Sơ Dương tới nhà hàng, Mạt Tử Nghiên cũng vừa tới.
Hai người dù sao cũng cùng ra khỏi tòa nhà Carol cùng một thời điểm, lúc này người tới trước người tới sau cũng không có gì lạ.
Mạt Tử Nghiên ra hiệu cho Diệp Sơ Dương, hai người liền ngồi xuống đối diện nhau.
"Đừng khách sao, muốn ăn gì cứ gọi, dù sao thì cũng là cậu mới." Mạt Tử Nghiên vừa nói vừa đưa thực đơn cho cô.
Diệp Sơ Dương nghe hiểu ý của Mạt Tử Nghiên: "... Chị đúng là không hề khách sáo!"
Nói xong, Diệp Sơ Dương cũng không có ý phản đối, gọi món xong liền hỏi: "Còn cần gì nữa không?"
"Không cần, cám ơn Diệp Cửu thiếu." Mạt Tử Nghiên mỉm cười nhìn cô, một tay chống cằm, bất ngờ chuyển đề tài: "Cậu biết không, thực ra tôi rất thích kiểu người như chú út cậu."
Vừa dứt lời, bàn tay vốn đang cầm cốc pha lê của Diệp Sơ Dương sững lại, sau đó nửa cười nửa như không cười nhìn cô gái trước mặt: "Sao vậy, muốn đánh nhau? Tôi cho rằng có lẽ chị đánh không lại tôi đâu."
Mặc dù Diệp Sơ Dương nói vậy nhưng bất luận là Diệp Sơ Dương hay Diệp Tử Nghiên đều nghe ra ý trêu đùa trong đó.
Bởi Diệp Sơ Dương đâu phải kẻ ngốc.
Không thể nào tức giận chỉ vì câu nói này của Mạt Tử nghiên. Hơn nữa nghĩ kỹ, thực ra câu nói kì quặc này của Mạt Tử Nghiên cũng chả
vấn đề gì cả...
Cô ấy chỉ nói rằng thích kiểu người như Diệp Tu Bạch chứ không nói thích Diệp Tu Bạch.
Hàm ý trong đó có cách biệt rất lớn.
Thấy Diệp Sơ Dương tỏ vẻ hiểu tường tỏ, Mạt Tử Nghiên liền xuýt xoa một tiếng: "Anh tôi nói cậu rõ ràng rất ít tuổi, nhưng không hề dễ dàng đối phó, tôi còn tưởng rằng anh ấy nói đùa, không ngờ là thật."
Nói xong, Mạt Tử Nghiên lại giơ tay ra: "Mặc dù không thể làm tình nhân nhưng tôi cho rằng chúng ta rất thích hợp làm bạn bè." Nói xong, Mạt Tử Nghiên liền nháy mắt với Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương thấy vậy cũng giơ tay vỗ nhẹ lên tay đối phương, mỉm cười rạng rỡ.
Thời gian sau đó, hai người vừa ăn vừa trò chuyện trên trời dưới bể.
Kết quả càng nói không hiểu sao lại nói tới hai boss Diệp Tu Bạch và Mạt Đình Xuyên.
"Tôi còn nhớ lần đầu tiên tôi gặp Diệp Tu Bạch là trong một bữa tiệc sinh nhật của anh trai tôi. Nhưng tôi chỉ nói ngẫu nhiên một câu "Anh chàng này đẹp trai thế", kết quả liền bị anh trai tôi cảnh cáo."
"Cảnh cáo?" Diệp Sơ Dương lặp lại hai từ này, có vẻ rất bất ngờ.
"Câu nói của anh tôi là thế này, đừng thích cậu ta, thích cậu ta sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu." Mạt Tử Nghiên nói xong liền nửa cười nửa như không cười nhìn Diệp Sơ Dương, "câu nói phía sau là,em không có bản lĩnh khiến cậu ta thích em thì hãy tránh xa cậu ta ra một chút."
Diệp Sơ Dương: "..." Đúng là lời nhắc nhở đơn giản, thô bạo.