Đoàn Kiệt nhanh chóng chạy tới trước mặt Diệp Sơ Dương, kéo tay đối phương, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, giọng nói và sắc mặt đều tỏ ra vô cùng căng thẳng: "Trời ơi, Cửu thiếu, cậu không sao chứ?"
vừa dứt lời những người khác trong nhà hàng dường như cũng ngay lập tức phản ứng ra.
Tất cả mọi người đều đồng loạt lo lắng nhìn Diệp Sơ Dương.
Thấy vậy Diệp Sơ Dương chỉ thản nhiên liếc nhìn mảnh đĩa vỡ vụn trên sàn nhà, sau đó nói: "Không sao, cũng may eo của ông đây tốt."
Nói xong liền giơ tay xoa bóp eo mình.
Trong khoảnh khắc đó Đoàn Kiệt chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
Có điều không sao thì tốt.
Diệp Sơ Dương sau khi xoa eo xong liền nhìn về phía trước, cô thấy phía trước đang tập trung một nhóm người, cô liền nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Lúc này xuất hiện trước mắt Diệp Sơ Dương là hai phe đối đầu.
Một bên là nhân viên của Carol, bên còn lại là mấy người đàn ông nhìn khá đô con lực lưỡng.
Khi Diệp Sơ Dương vừa hỏi xong, Đoàn Kiệt còn chưa kịp trả lời thì một nữ nhân viên của Carol đã lên tiếng, cô gái này nhìn có vẻ rất tức giận, đôi mắt xanh biết ánh lên lửa giận, cô lớn tiếng nói: "Các người nhất định phải xin lỗi! Các người làm vậy là đang nhục mạ chúng tôi!"
Vừa dứt lời, đám đàn ông to con kia liền cười lạnh một tiếng:
"Phì, các người là cái thá gì chứ? Tôi nhục mạ các người làm gì?"
Diệp Sơ Dương nghe mãi cũng không nghe được nội dung hữu ích gì, cô không hề do dự liền quay đầu nhìn Đoàn Kiệt.
Bắt gặp ánh mắt hiếu kì của Cửu thiếu nhà mình, Đoàn Kiệt rầu rĩ giải thích: "Hình như là nhân viên bên Carol không cẩn thận giẫm vào giày của một người trong nhóm người kia, cũng không xin lỗi liền bị mấy gã kia giữ lại."
Diệp Sơ Dương: "Vì thế ý của anh là Carol không đúng."
Đoàn Kiệt nghe vậy liền gật đầu.
Vốn dĩ là phía Carol không đúng.
Nguyên nhân của việc này thực sự không là gì,
nhân viên của Carol đã giẫm lên chân người ta thì xin lỗi một tiếng không phải là xong sao.
Ai bảo đám người Carol kia tự cao tự đại.
Đoàn Kiệt trong lòng lẩm bẩm, Diệp Sơ Dương sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện cũng không định xen vào việc này, sau khi vẫy tay gọi Đoàn Kiệt liền nói: "Đi thôi, chúng ta đi chỗ khác ăn."
Nói xong liền cất bước đi ra ngoài.
Đoàn Kiệt: "..." Cứ thế đi thôi sao, hành vi này của Cửu thiếu nhà họ đúng là rất đáng khen.
Vốn dĩ việc trong nhà hàng chẳng liên quan gì tới họ, nếu như cứ nhất định xen ngang vào mới là hành vi ngu xuẩn.
Câu nói ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, trong lòng họ vô cùng thấu hiểu.
Thế là Đoàn Kiệt cũng không nói gì nữa chỉ quay người cùng Diệp Sơ Dương rời đi. Cũng đúng lúc này hai người liền bắt gặp Mạt Tử Nghiên đang bước vào nhà hàng.
Mạt Tử Nghiên chớp chớp mắt nhìn hai người trước mặt, tò mò hỏi: "Hai người ăn xong nhanh vậy sao?"
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền nhướng mày: "Đương nhiên là chưa, bên trong đang đánh nhau, vì thế chúng tôi định tới chỗ khác ăn, chị đi cùng không?"
Đánh nhau?
Mạt Tử Nghiên hiếu kì liếc nhìn vào trong nhà hàng, kết quả chỉ thấy một chiếc đĩa vỡ ở trước cửa nhà hàng.
Khóe miệng cô co giật sau đó liền gật đầu với Diệp Sơ Dương không hề do dự: "Đi, đi thôi, hôm nay tôi mời."
Diệp Sơ Dương: "..." Đùng là làm khó chị rồi.