Edit: Snow
Diệp Sơ Dương vừa nói xong,Lục Cảnh Hoành hoàn toàn không biết nói gì nữa. Không muốn giống như Diệp Sơ Dương cùng phụ nữ khác cãi nhau, Diệp Sơ Dương hiện tại nói những lời đó, Lục Cảnh Hoành đã biết lời nói bá chủ, bốn chữ này không phải là để nói tùy tiện nói.
Rơi vào đường cùng,Lục Cảnh Hoành dựng ngón cái về phía Diệp Sơ Dương tỏ vẻ ngừng chiến.
Cũng đúng vào thời gian hai người tào lao,phía dưới khán đài cô gái trong lồng sắt đã được mua với giá cao.
Trị gia năm trăm vạn!
Diệp Sơ Dương không khỏi cảm khái một tiếng:" Lợi nhuận kết xù à! "
Lục Cảnh Hoành gật đầu:" Cô gái này mị thuật không tồi,hẳn là được bồi dưỡng từ nhỏ,so sánh với những người bỏ giữa chừng tuy tốn nhiều tiền nhưng bán được với giá cao, xem như kiếm được một khoản.
Thời gian trôi qua
Mắt thấy hội đấu giá sắp đến phần sau cùng,Diệp Sơ Dương ăn không ngồi rồi bỗng bị hấp dẫn hoàn toàn bởi món đồ sắp được đấu giá.
Đó là một phen chủy thủ màu bạc,phần đuôi có khắc một cái ngũ trảo kim long.
Đương nhiên nếu đây chỉ là một phen chủy thủ bình thường thì sẽ không làm cho Diệp Sơ Dương phản ứng lớn như vậy.
Nguyên nhân chủ yếu là đây là một món pháp khí hơn nữa là pháp khí của Huyền môn phái.
Cặp mắt đào hoa hơi nheo lại,dưới đáy mắt hiện lên một tia kim quang. Ngay sau đó thiếu niên lên tiếng:" Món này cháu muốn "
Nghe vậy không chỉ là Lục Cảnh Hoành mà cả Diệp Tu Bạch cũng kinh ngạc một chút.
" Thứ này là thứ gì? Mà làm người nhàm chán như cậu lâu như vậy cũng phải lên tiếng? ". Lục Cảnh Hoành từ sô pha đứng dậy vén rèm châu, hô một câu:" Hai trăm vạn "
Diệp Sơ Dương:"..."
Không phải,ta còn chưa trả lời anh mà,chưa gì mà anh đã ra giá.
Diệp Sơ Dương có trong nháy mắt mộng bức, nàng chớp chớp mắt, nhìn Lục Cảnh Hành nói, “Pháp khí, pháp khí rất hữu dụng.”
Pháp khí?
Nga,đối với Diệp cửu thiếu trước mắt này thì xem phong thủy mới là nghề chính,diễn viên chỉ là nghề phụ.
Lục Cảnh Hoành gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, ở trên khán đài người chủ trì quan sát phía dưới, thần sắc hắn nhàn nhạc liếc mắt về phía người hô giá trong
góc cách đó không xa hơi hơi nheo đôi mắt.
Mà cũng là lúc này, Diệp Sơ Dương xoay người từ trên sô pha xuống dưới.
Nàng đi đến bên người Lục Cảnh Hành, ánh mắt cũng dừng ở cùng một nơi.
Cách đó không xa ở giữa là chỗ ngồi của hai người đàn ông áo đen. Hai người thân hình nhìn không ra cái gì, lại bởi vì che mặt, nện Diệp Sơ Dương cái gì cũng không nhìn ra được.
Nàng hơi hơi nheo con ngươi lại, sau đó lên tiếng “Năm trăm vạn.”
Sự xuất hiện của Diệp Sơ Dương tựa hồ khiến cho sóng to gió lớn bắt đầu.
Ai cũng đều biết người đến trong phòng này là ai.
Một người là Lục gia nhị gia Lục Cảnh Hoành, một người là Diệp gia Tam Gia Diệp Tu Bạch. hai người này đều là những nhân vật đứng ở trên đỉnh kim tự tháp, chỉ có thể đứng ở xa nhìn. Nguyên bản bởi vì một cái tiểu chủy thủ làm Lục Cảnh Hoành ra tới đã cũng đủ mọi người xấu hổ.
Kết quả ngay sau đó, một thiếu niên dáng người tinh tế mang mũ và khẩu trang đi ra đứng bên canh Lục Cảnh Hoành
Trong phòng đại khái cũng không bao nhiêu người biết Diệp Sơ Dương,nhưng nhìn thiếu niên đứng thẳng lưng,lãnh đạm bên cạnh Lục Cảnh Hoành thì đại khái mọi người đều biết là thân phận không bình thường.
Lục Cảnh Hành nhướng mày nhìn thoáng qua Diệp Sơ Dương, có vài phần tò mò, “ Hào sảng như vậy? Đây là cái pháp khí gì lợi hại như vậy?”
“Đương nhiên là lợi hại.” Diệp Sơ Dương cười nhẹ một tiếng, “ Là đồ vật có thể bảo mệnh, anh nói lợi hại không lợi hại?”