Edit: Snow
“Sư phụ của tôi ba ngày trước bỗng nhiên lâm vào hôn mê, nhưng bác sĩ kiểm tra không thấy có bất luận kỳ đề gì.” Thiên Diệu đang nghe đến Diệp Sơ Dương nói, trầm tư chốc lát rốt cuộc vẫn là mở miệng.
Đúng như trong nội tâm Diệp Sơ Dương suy nghĩ.
Nếu chuyện này Diệp Sơ Dương không giải quyết được, hắn đem bản vẽ này cho nàng cũng không giải quyết được gì, cẩn thận tính toán nghĩ lại thì hắn bị lỗ.
Như vậy cuộc mua bán này tuyệt đối là không có lời à.
Cho nên lúc này vẫn nên nói cho rõ ràng.
Vì thế, Thiên Diệu tiếp tục nói, “ Tôi tìm rất nhiều bác sĩ, thậm chí thay đổi rất nhiều bệnh viện đều không tìm ra vấn đề gì. Tôi từng hoài nghi sư phụ trúng tà.”
Nhưng cũng chỉ là hoài nghi mà thôi.
Hơn nữa Thiên Diệu bản nhân đối mấy thứ này dốt đặc cán mai, liền tính là trúng tà thật, hắn cũng không biện pháp nào.
Cho nên, Thiên Diệu điều tra được,liền đem móng vuốt duỗi về phía Diệp Sơ Dương.
Tổ chức tình báo của Thiên Diệu rất lợi hại, bằng không thần trôm như hắn lấy đồ ở đâu mà trộm,cho nên hắn muốn điều tra về Diệp Sơ Dương là không mấy khó khăn,
Diệp Sơ Dương vuốt cằm nhìn Thiên Diệu một lúc sau mới lên tiếng, giọng nói hơi khàn khàn: " Anh cung cấp ít thông tin quá,tôi phải đến tận hiện trường xem thì mới biết được tình huống của sư phụ anh như thế nào."
Dừng một chút, ánh mắt Diệp Sơ Dương dừng lại ở bản thiết kế trên tay Thiên Diệu tiếp tục nói: " Nếu anh không ngại bản thiết kế này tôi mang đi,đảm bảo với anh sự tình của sư phụ anh tôi sẽ cố gắng hết sức."
Diệp Sơ Dương nói những lời này giống như đang cường đoạt
Nhưng nghĩ lại hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn.
Hắn đặt cược vào Diệp Sơ Dương,được ăn cả ngã về không.
Nên suy xét không bao lâu hắn liền gật đầu. " không thành vấn đề dù sao cậu chạy cũng không thoát ",nữa câu sau hắn lẩm bẩm trong miệng. Bất quá hắn nói cũng không sai.
Thiên Diệu biết thân phận của Diệp Sơ Dương,đến lúc đó cho dù Diệp Sơ Dương có chạy trốn thì hắn cũng tìm được,
cho nên hắn hoàn toàn yên tâm.
" Vậy khi nào cậu rãnh? " Thiên Diệu tiếp tục hỏi, nghe vậy Diệp Sơ Dương trầm tư một lát.
Gần đây công việc của cô cũng nhiều,sau khi bị tập kích khủng bố,công việc quảng cáo bị đẩy đến hiện tại, ban ngày cô không rãnh nhưng ban đêm thì có thể được.
Vì thế Diệp Sơ Dương trả lời: " Buổi tối ngày mai tôi cùng anh đi xem một chuyến,ban ngày tôi bận quay quảng cáo ".
Thiên Diệu:".... Cậu đường đường là Cửu thiếu của Diệp gia, rốt cuộc trong lòng có bao nhiêu luẩn quẩn mà suốt ngày đòi quay quảng cáo vậy?"
Diệp Sơ Dương nghe vậy, tức khắc không chút do dự cười nhạo một tiếng, nàng nhướng mày nhìn về phía Thiên Diệu hỏi ngược lại, “ Anh cho rằng tôi giống anh sao? Không có tiền tùy tiện trộm một cái liền có tiền. Loại này người nghèo như chúng tôi anh sẽ không hiểu được đâu."
Thời điểm nói những lời này, Diệp Sơ Dương thậm chí còn vẫy vẫy tay.
Như vậy hình như cũng giống lời than thở của người nghèo.
Chỉ là ——
Đường đường Diệp gia Cửu Thiếu là người nghèo. Thì những người khác làm sao bây giờ?
Những phú hào nào đó có phải hay không cũng được gọi là người nghèo cần được giúp đỡ?
Thiên Diệu không khỏi cảm thấy buồn cười, buồn cười đến thậm chí còn trợn trắng mắt.
“ Được, được rồi,dù sao hiện tại là tôi có việc cầu cậu, cậu nói cái gì nhiều ít đều là đúng hết.” Thiên Diệu đối với Diệp Sơ Dương hơi hơi khom lưng, cười tủm tỉm nói.