Diệp Sơ Dương: “……”
Nàng làm như vậy không phải là để cho Mạc Tử Nghiên giới thiệu sinh ý cho nàng a.
Nhưng nếu như tất cả mọi người đều có ý tưởng này, thì nàng cũng không phản đối.
Dù sao thì nàng cũng không ngại tiền nhiều.
Tâm tình của Diệp Sơ Dương không tồi nên nàng vẫy vẫy tay với Mạc Tử Nghiên, sau đó xoay người đi đến trang viên của Thu Ân Hoa.
Giữa trưa hôm nay Diệp Sơ Dương nhận được tin tức Thiên Diệu gởi đến, nói là Thu Ân Hoa đã tỉnh lại. Giờ đây nàng đã quay xong quảng cáo nên tất nhiên là sẽ đi thăm lão bằng hữu của nàng.
Diệp Sơ Dương đi xe đến trang viên, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Thu Ân Hoa ngồi trên sô pha ở trong phòng khách, dùng mười phần khí lực để chỉ huy đồ đệ của mình, “, Sư phụ chỉ ngủ có mấy ngày, ngươi để phòng khách dơ thành cái dạng này, thế nhưng ngươi còn có mặt mũi mời mà người ta tới đây làm khách. A Giác còn ngươi nữa, chạy nhanh đi nấu cơm đi, một lát nữa khách nhân tới nhà, ngươi còn chưa nấu cơm xong, có biết xấu hổ hay không hả?”
Thiên Diện: “……”
Thiên Giác: “……”
Diệp Sơ Dương: “……”
Nàng nhìn Thu Ân Hoa hoạt bát như thế,khóe miệng Diệp Sơ Dương không khỏi run rẩy một chút, sau đó để thu hút sự chú ý của ba người, nàng cố ý làm bộ làm tịch ho khan một tiếng.
Đột nhiên nghe được một tiếng ho khan như thế,Thiên Giác nét mặt cứng đờ xoay người lại nhìn về phía Diệp Sơ Dương, sau đó mở miệng nói với Thu Ân Hoa, “Đã không kịp nữa, khách đã đến rồi.”
Nghe hắn nói, Thu Ân Hoa xoay người nhìn về phía người đang đứng ở cửa.
Vừa nhìn thấy Diệp Sơ Dương, Thu Ân Hoa bỗng dưng mở to hai mắt ra nhìn nàng, giống như hắn vừa nhìn thấy chuyện gì đó khó mà làm cho người ta tin tưởng được. Nhưng ngay sau đó, hắn lại nhíu nhíu mày, dươi đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
“Diệp Sơ?”
Lúc vừa nhìn thấy Diệp Sơ Dương bỗng dưng không biết vì sao mà trong đầu Thu Ân Hoa lại xuất hiện ý nghĩ này.
Nhưng nhìn kỹ lại, thì người trước mắt này không chỉ không phải là
một cô gái, mà dung mạo cũng khác hoàn toàn so với Diệp Sơ.
Vì sao cái hắn lại có cảm giác như vậy?
Thật là ——
Kỳ quái.
Thiên Diện nghe Thu Ân Hoa gọi Diệp Sơ,liền mở miệng nói, “Sư phụ, cậu ấy tên là Diệp Sơ Dương, người nói thiếu mất một từ rồi.”
Thu Ân Hoa: “……” Vậy à, cho nên hắn mới nhận sai người?
Nhưng nhìn cậu thiếu niên trước mắt này hắn cócảm giác cậu ta rất giống Diệp Sơ.
Trong lúc Thu Ân Hoa còn đang suy nghĩ,thì Diệp Sơ Dương cũng đã đi tới trước mặt đám người Thu Ân Hoa,nàng lộ ra một nụ cười tươi rói với Thu Ân Hoa, giọng nói mang theo chút vui mừng, “Thu lão ông đã tỉnh rồi à, tôi là Diệp Sơ Dương.”
Nghe vậy, Thu Ân Hoa vô cùng nghiêm mà nhìn Diệp Sơ Dương đánh giá cậu ta một phen, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười sảng khoái, “Cậu thật là tốt, cảm ơn tiểu tử cậu đã cứu lão già này.”
Lúc Thu Ân Hoa tỉnh lại, Thiên Diện không kìm nén được, mà đem những chuyện đã xảy ra trên người Thu Ân Hoa kể cho lại cho Thu Ân Hoa nghe.
Lúc này, Thu Ân Hoa cũng đã biết được rõ ràng những chuyện đã phát sinh trên người hắn,cũng đã biết được sự thật là cậu thiếu niên trẻ tuổi trước mắt này đã cứu hắn.
Diệp Sơ Dương nghe Thu Ân Hoa nói vậy, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, nàng chỉ nói một câu ‘ Thu lão khách khí quá ’, sau đó cũng không nói gì thêm.
Thấy thế, Thu Ân Hoa vội vàng tiếp đón Diệp Sơ Dương ngồi trên sô pha đối diện với mình, sau đó xoay người nhìn về phía Thiên Diện đang làm việc nhà mà quát lên, “A Thần chạy nhanh đi pha trà đi, lấy đại hồng bào của ta mà pha!”
Diệp Sơ Dương: “…… Không cần phải khoa trương như vậy đâu.”