*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nếu đổi thành trường hợp bình thường, Ngu Nhan Trạch nhất đinh sẽ lựa chọn ‘ lời nói thật ’. Rốt cuộc lời nói thật so với đại mạo hiểm thì an toàn hơn rất nhiều. Nhưng hiện tại vào thời khắc này, thì không phải vậy.
Nói hắn lựa chọn đại mạo hiểm, Diệp Sơ Dương cũng không đến mức sẽ gây ra chuyện gì quá đáng.
Ngược lại là lời nói thật ——
Thật đúng là khó mà nói được.
Sau khi suy nghĩ Ngu Nhan Trạch trả lời, “Tôi lựa chọn đại mạo hiểm.”
Nghe câu trả lời của Ngu Nhan Trạch, mọi người lập tức liếc nhìn hắn hắn tỏ vẻ suy nghĩ sâu xa..
Trong mắt còn theo ý tứ thâm thúy, làm cho Ngu Nhan Trạch đang rũ mắt cảm thấy hơi hơi không thích ứng được.
“Ok, nếu A Trạch chúng ta đã lựa chọn đại mạo hiểm, không biết Sơ Dương cậu định bảo A Trạch làm cái gì?” Hà Hoan cười nói tiếp sau khi Ngu Nhan Trạch đưa ra lựa chọn.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cười như không cười liếc mắt một cái nhìn Ngu Nhan Trạch, chỉ thấy đối phương không biết đã ngẩng đầu lên từ bao giờ, dùng vẻ mặt âm trầm mà nhìn chằm chằm vào cô.
Thấy thế, trên mặt thiếu niên ý cười càng thêm thâm thúy thêm vài phần.
Cô vươn tay miết nhẹ nhàng cánh môi qua cánh môi mình, suy nghĩ trong chốc lát sau đó tỏ vẻ mình không chút để ý nói, “Tôi biết hai đợt trừng phạt trước làm cho mọi người cảm thấy không quá vừa lòng. Không bằng chúng ta tiếp tục? Cho nên trò đại mạo hiểm này, không bằng chúng ta kêu Nhan Trạch mở album trong di động của mình ra cho chúng ta xem? Chắc sẽ thu được tin gì đó.”
Diệp Sơ Dương nói xong, tất cả mọi người đều chấn kinh.
Kỳ thật ai cũng biết quan hệ giữa Diệp Sơ Dương và Ngu Nhan Trạch chẳng ra gì. Ở trò chơi trước Ngu Nhan Trạch nhằm vào Diệp Sơ Dương, mọi người đều nhìn ra được.
Nhưng mà ——
Ai cũng không nghĩ tới Diệp Sơ Dương lại trả thù nhanh như vậy.
Đây không phải quá rõ ràng rồi sao?
Ánh mắt mọi người
đều dừng ở trên người Diệp Sơ Dương, nhưng ngoài ý muốn chỉ thấy thiếu niên kia trên mặt vẫn chỉ tươi cười như cũ, cặp mắt đào hoa tà mị kia chỉ nhiễm một chút ý cười nhàn nhạt trào phúng cùng lạnh nhạt và không chút để ý nào.
Hà Hoan sửng sốt một chút.
Ngay sau đó không khỏi cười thầm trong bụng một tiếng.
Đúng rồi, chẳng phải Diệp Sơ Dương là người như vậy sao? Tính tình tiêu sái tùy ý hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người khác.
Giờ phút này bộ dạng của Diệp Sơ Dương là như thế.
Thời điểm mọi người đang sôi nổi, thì Ngu Nhan Trạch lại cắn chặt răng.
Hắn không thể nào nghĩ đến Diệp Sơ Dương ở trước mặt mọi người đòi xem album trong điện thoại của hắn.. Hơn nữa xem ảnh thì thôi, thế nhưng còn xem video.
Đây không phải ý tứ rõ ràng là muốn nhìn thấy hắn bị mọi người chê cười sao?
Cũng giống như Đoạn Kiệt, Tống Linh cũng biết nghệ sĩ của mình sẽ tham gia 《 chuyên soi minh tinh 》 này, cô ta liền tự mình lấy di động của Ngu Nhan Trạch đem những ảnh không sạch sẽ trong album xóa hết.
Nhưng về video——
Nói thật ra, Ngu Nhan Trạch cũng không biết Tống Linh đã xem qua hay chưa.
Hắn hung hăng hít một hơi, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, hắn bất đắc dĩ cũng chỉ có thể lựa chọn đem di động mình giao ra.
Hà Hoan cầm lấy điện thoai của Ngu Nhan Trạch, liền mở album ra.
Sau đó, có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Ngu Nhan Trạch, cuối cùng đưa điện thoại di động đặt ở camera trước mặt, kéo khóe môi cười tủm tỉm hỏi, “Không biết A Trạch có cho chúng ta xem một chút video không?”