*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nơi này từ lúc xác chết được mang đi thì vẫn để nguyên như vậy. Có mùi khó ngửi cũng là bình thường, bên trong vẫn còn mùi của xác chết bị cháy.”
Ôn Phi Vũ nghe xong, một biểu cảm khó hiểu trên mặt liền xuất hiện.
Hỏi một câu, “ Mùi xác chết là mùi gì?”
Diệp Sơ Dương: “Không biết! Tôi thuận miệng nói ra. Cứ cho là cái mùi mà cậu vừa mới ngửi thấy đi.”
Ôn Phi Vũ: “Tôi tin cậu.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương mỉm cười với Ôn Phi Vũ.
Cơ bản là vì sợ, nên Ôn Phi Vũ cứ dính lấy người Diệp Sơ Dương, đồng thời cũng mở đèn pin điện thoại của mình lên. Anh vừa giơ di động huơ qua huơ lại, cho ánh sáng chiếu vào mấy chỗ, vừa hoài nghi nói: “Tôi thấy nơi này mặc dù nhìn hơi kinh khủng, nhưng làm gì có ma chứ?
Vừa nói xong, Ôn Phi Vũ bỗng nhiên cảm thấy một làn gió lạnh thổi vào từ sau gáy làm sống lưng lạnh toát.
Ôn Phi Vũ: “....... có ma! Chiết tiệt, là có ma đó!”
Diệp Sơ Dương: “Hôm nay Dự báo thời tiết có nói là sẽ có gió Tây Nam về, anh để cửa mở thì đương nhiên là có gió thổi vào rồi. Anh có phải là đồ ngốc không vậy?
Ôn Phi Vũ: “Yà. Thật là vậy sao?”
Ôn Phi Vũ xấu hổ mỉm cười, rồi im miệng không nói gì nữa.
Thấy thế Diệp Sơ Dương liền túm lấy áo anh, kéo lên lầu hai.
Vừa rồi hai người đi xung quanh một vòng, nhưng lại không nhìn thấy thứ gì, nên lúc này Diệp Sơ Dương liền hướng đến lầu hai.
Trong cái biệt thự của Ngu Nhan Trạch này, lầu hai quả là không tồi.
Ngoại trừ phòng khách, còn có một phòng
ngủ có ban công lớn, nhìn qua có thể thấy chủ nó thật là người biết hưởng thụ. Chỉ đáng tiếc, với tình hình hiện tại thì cũng chẳng còn tác dụng nữa.
Ôn Phi Vũ theo sau Diệp Sơ Dương, nhìn thấy một cái hành lang, theo bản năng đứng lại một chút, muốn nói cái gì nhưng liền bị Diệp Sơ Dương ngăn lại.
Diệp Sơ Dương vươn ngón tay chỉ vào phòng ngủ lớn nói: “Bên trong có cái gì đó.”
Ôn Phi Vũ:”........”
Ôn Phi Vũ bị đứng hình, mặt đờ đẫn nhìn Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương thấy vậy chỉ nháy mắt, sau đó nhanh chóng đẩy cửa bước vào trước.
Lúc vừa đẩy cửa ra, thì Diệp Sơ Dương nghe thấy cái gì đó ập đến trước mặt, thân thể nhanh chóng né qua một bên, liền nghe thấy tiếng kêu ở đằng sau.
“a a a a a a a! Có ma! Nó bám trên mặt tôi rồi!”
Diệp Sơ Dương nhìn Ôn Phi Vũ điên cuồng hét lớn, và trên khuôn mặt anh ta lúc này trông thật bất lực thảm hại.
Cuối cùng, cô chỉ có thể đưa tay túm lấy con vật nhỏ đang bám trên mặt Ôn Phi Vũ, sau đó xách tai nó lắc lư trước mặt anh “Người anh em à, nhìn thấy chưa? Chỉ là một con thỏ đáng yêu thôi mà, có cần phải kêu to như vậy không?”
Ôn Phi Vũ hạ giọng, cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Thỏ á?
Hắn khẽ nheo nheo mở một mắt.