*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người đàn ông đứng ở phía trước nhìn qua chắc khoảng ba mươi tuổi, tóc ngắn, mắt diều hâu, khuôn mặt lạnh lùng, cả người thoạt nhìn cực kỳ lạnh lẽo. Người đàn ông mặc trên người một bộ đồ vest, ánh mắt sau khi nhìn thấy sự xuất hiện của Diệp Sơ Dương ở trước mặt của mình, hơi lóe lên một chút.
Mà ông lão đứng bên cạnh người đàn ông, đối với Diệp Sơ Dương mà nói thì có vẻ quen thuộc nhiều hơn.
Mặc áo khoát màu xanh đen, đó chính là Cát Trung Thông.
Nhìn thấy Cát Trung Thông xuất hiện, Diệp Sơ Dương ban đầu còn có chút nghi hoặc sau đó dần dần biến mất không còn một mảnh. Tuy rằng vẫn như cũ không rõ lắm vì sao Cát Trung Thông cùng với người đàn ông này xuất hiện ở đây cụ thể là có nguyên nhân gì, thế nhưng tất nhiên là cùng với phong thuỷ cũng có chút quan hệ.
Điểm này có thể nói là không thể nghi ngờ.
Quả nhiên, Cát Trung Thông sau khi nhìn thấy Diệp Sơ Dương đi ra, lập tức trơ mặt cười tiến lên một bước nói, “Diệp Cửu thiếu, thật sự là rất ngại vì đã quấy rầy cô. Chúng ta hôm nay đến đây là có việc muốn nhờ. Chuyện rất quan trọng.”
Sau khi im lặng một vài giây, Cát Trung Thông vẫn là nói thêm câu phía sau.
Chỉ sợ Diệp Sơ Dương sẽ trực tiếp đem người đuổi đi.
Dù sao. Dựa theo thân phận của Diệp Sơ Dương và sức ảnh hưởng của cô ở quân đội, loại chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương ánh mắt từ trên người Cát Trung Thông lại đảo qua dừng lại ở bên người đàn ông đang trầm mặc, cuối cùng khóe miệng vẽ ra một nụ cười nhàn nhạt, cô gật gật đầu với hai người, “Khách khí rồi, vào đi.”
Đi vào phòng khách, Diệp Sơ Dương lấy lá trà mới mang về từ Thu Ân Hoa, sau đó rót trà đưa tới trước mặt hai người.
Người đàn ông lạnh lùng kia thấy hơi nóng bay lên mờ mờ, thấp giọng nói, “Diệp Cửu thiếu khách khí rồi.”
Lần này,
Diệp Sơ Dương chỉ là cười cười, không nói gì.
Mà cũng đúng là lúc này, Cát Trung Thông một bên nhìn Diệp Sơ Dương một bên lại nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình, sau khi im lặng một chút liền lập tức mở miệng hướng về Diệp Sơ Dương giới thiệu.
“Diệp Cửu thiếu, vị này chính là tổ trưởng tổ phụ trách phong thuỷ của chúng tôi, tên là Thành Khải Uyên.”
Thành Khải Uyên.
Ba chữ này đột nhiên chạy vào trong đầu của Diệp Sơ Dương, làm cô không khỏi nhíu mày.
Tuy rằng cô không phải là người của quân đội và chính phủ của nước Z, nhưng mà đối với cái tên Thành Khải Uyên cũng là có nghe nói qua.
Chỉ có điều, không hiểu biết rõ thôi.
Người đàn ông Thành Khải Uyên này trong lời đồn ở bên ngoài đã có thể coi như là đuổi kịp sự tồn tại của Mạc Đình Xuyên. Đương nhiên, này cũng chỉ là trong lòng của người ở bên ngoài mà thôi.
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương cười vươn tay của mình, “Chào anh, tôi là Diệp Sơ Dương.”
“Chào cậu, tôi là Thành Khải Uyên.” Người đàn ông cũng vươn tay bắt tay với Diệp Sơ Dương.
Sau một hồi hỏi han, Diệp Sơ Dương nâng chén trà lên, thân mình lười nhác lưng dựa vào ghế sô pha ở sau, phía trên chén trà hơi nóng bay lên mờ ảo che khuất đi gương mặt tinh xảo của thiếu niên lúc ẩn lúc hiện.
Diệp Sơ Dương hỏi, “Không biết Thành tiên sinh cùng Cát lão tới đây tìm tôi là có chuyện gì?”
“Là có một chút chuyện, không biết Diệp Cửu thiếu có biết hay không hai tháng sau có một trận thi đấu có liên quan đến phong thuỷ.”