*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi nói đến những lời này, lão lão thậm chí vẫn còn nhớ tới cảnh tượng đã phát sinh lúc ấy.
Người tổ dân phố đứng ở trước mặt bà, dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói với bà tuyệt đối không thể đem thứ này từ trên cửa gỡ xuống, bằng không không chỉ là bà, đến Kiều Chinh cũng sẽ bị liên lụy phải chịu tội.
Từ lúc ấy trở đi, lão phu nhân liền đem cái này kính bát quái này vẫn luôn treo ở trên cửa, chưa bao giờ gỡ xuống.
Thế nhưng chỉ sợ lão phu nhân nằm mơ cũng không có nghĩ đến, chính thứ này mới là nguồn gốc phát sinh ra bệnh của Kiều Chinh.
Diệp Sơ Dương suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là cho Thành Khải Uyên một ánh mắt.
Sau đó, Thành Khải Uyên gật gật đầu, cười nói, “Dì Lục, cái gương này không phải là có thể đem lại vận may sao? Con có thể hay không đem nó đến bệnh viện đưa cho A Chinh?”
“Đương nhiên có thể.”
Vài phút sau, Thành Khải Uyên tạm biệt bà lão, cùng Diệp Sơ Dương cùng nhau đi xuống lầu.
Diệp Sơ Dương thân mình lười biếng dựa vào trên xe, nhìn cái gương trong tay của Thành Khải Uyên, duỗi tay nhận lấy.
Thấy thế, Thành Khải Uyên hỏi, “Cái gương này rốt cuộc là có vấn đề gì?”
“Vấn đề gì? Vấn đề lớn đấy! Diệp Sơ Dương một bên loay hoay với cái gương trong tay, một bên ra hiệu với Thành Khải Uyên một chút, sau đó hai người liền chui vào trong xe.
Thành Khải Uyên ngồi ở ghế phía trước lái xe, mà Diệp Sơ Dương thì ngắm nghía cái gương trả lời câu hỏi vừa nãy của Thành Khải Uyên, “Cái gương này là không có vấn đề gì. Thế nhưng đem nó treo ở trên cửa, vấn đề thật sự đúng là rất lớn. Nó có thể đem toàn bộ sát khí trong phòng bà lão phản xạ lại sang phòng Kiều Chinh.”
Nói, Diệp Sơ Dương lại nói, “Chẳng qua vận khí của Kiều Chinh cũng xem như không tệ.”
Giống như các sĩ quan khác, Kiều
Chinh ngày thường vẫn luôn ở trong quân đội, ít khi về nhà.
Cho nên, anh ta hấp thu sát khí cũng không nhiều lắm.
Nếu không cộng thêm miếng Phật bài đó nữa, Kiều Chinh đã sớm chết ngoài ý muốn rồi.
Nghe những lời này của Diệp Sơ Dương, Thành Khải Uyên đen mặt lần hai.
Anh vạn vạn lần không nghĩ tới, sự tình thế nhưng là cái dạng này.
Hơn nữa mấu chốt nhất chính là
Nghĩ đến vừa rồi Diệp Sơ Dương dò hỏi lão nhân gia về chuyện kính bát quái. Rất hiển nhiên, kính bát quái này là lão nhân gia bị bắt treo lên đi. Toàn bộ hộ gia đình ở đây cũng chỉ có trên cửa lão nhân gia có kính bát quái này.
Tùy tiện nghĩ một chút đều biết là sau lưng có người đang giở trò quỷ.
Nhưng mà là ai đang giở trò quỷ này nhằm vào người Kiều Chinh, vấn đề này nhưng thật sự cần phải suy nghĩ một chút.
Diệp Sơ Dương thấy gương mặt của Thành Khải Uyên im lặng không nói lời nào, nghĩ nghĩ vẫn là nói, “Tôi chỉ cho anh một suy nghĩ. Có lẽ người đưa Phật bài cho anh ta cùng với người đem cái kính bát quái treo lên, là cùng một người.Anh có thể nghĩ lại Kiều Chinh ngày thường có hay không đắc tội với ai không.”
Hơn nữa người đắc tội này, có lẽ là người trong quân khu.
Hơn nữa, Phật bài là đến từ trong quân khu.
Nghe vậy, Thành Khải Uyên im lặng không nói gì, chỉ là trong mắt thần sắc tựa hồ càng thêm lạnh một chút.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ từ quân khu bên kia bắt tay điều tra.”