*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không nghĩ tới lúc này thế nhưng đụng phải. Hơn nữa lại còn là vị Cửu Thiếu Diệp gia kia ra tay cứu anh.
Cho dù nghĩ như thế nào giống như có vẻ hơi không thể tưởng tượng nổi.
Kiều Chinh không khỏi cảm khái một tiếng, “Xem ra vị Cửu Thiếu Diệp gia này cũng không có giống như trong lời đồn kém cỏi đến như vậy.”
Nghe vậy, Thành Khải Uyên lắc lắc đầu, trên mặt biểu tình trở nên có chút phức tạp.
“Đâu chỉ là không giống như trong lời đồn kém cỏi đến như vậy, và trong lời đồn khác, ngoại trừ gương mặt kia xác thực sinh ra đã tuyệt sắc, thật sự không có một chút chỗ nào giống nhau.” Thành Khải Uyên lắc lắc tay, có chút bất đắc dĩ nói, “Ngay từ đầu lúc tôi nghe Cát lão khen câụ ấy như vậy, còn tưởng rằng Cát lão khen sai người rồi, kết quả là chúng ta quá tin vào lời đồn rồi.”
Sau khi biết được bản lĩnh thực sự của Diệp Sơ Dương, Thành Khải Uyên vẫn luôn cảm thấy những lời truyền ra lúc trước về Diệp Sơ Dương như là nhát gan yếu đuối gì đó đều không phải, chỉ sợ gia hỏa này không phải là người đơn giản.
Nghe Thành Khải Uyên nói, vẻ mặt Kiều Chinh có chút ngoài ý muốn.
Ở trong lòng anh, Thành Khải Uyên cũng là con cháu nhà quyền thế, ở phương diện nào đó kỳ thật là vô cùng cao ngạo. Kiều Chinh rất ít khi nhìn thấy người đàn ông này biện hộ thay những người khác.
Vào lúc này anh ta vậy mà đặc biệt vì Diệp Sơ Dương nói ra những lời như vậy?
Như vậy vừa thấy, vị Diệp Cửu thiếu kia đã cứu anh xác thực không phải là một người đơn giản.
Nghĩ đến đây, Kiều Chinh véo véo ấn đường, thấp giọng cười nói, “Đã như vậy, tôi phải tìm một thời gian nào đó đặc biệt đi cảm tạ Diệp Cửu thiếu một chút.”
“Ừ.” Thành Khải Uyên gật gật đầu.
Lúc sau, Thành Khải Uyên cùng Kiều Chinh bỏ đề tài Diệp Sơ Dương qua một bên, ngược lại nói đến về nguyên nhân xuất hiện căn bệnh kỳ quái của Kiều Chinh.
Khi nói đến vấn đề Phật bài, sắc mặt của Kiều Chinh
lập tức trở nên khó coi.
Rất rõ ràng, kỳ thật không chỉ là Thành Khải Uyên, liền tính là bản thân của Kiều Chinh cũng đã nhìn ra Phật bài kia xác thật là có vấn đề.
Thành Khải Uyên lạnh mặt nói, “Phật bài kia là đồ của nước T, như thế nào lại tới trong tay của Thái Khang Thái? Theo tôi được biết, ông ta gần đây hẳn là chưa từng rời nước mới phải.”
Thái Khang Thái là cấp trên của bọn họ.
Vốn dĩ bọn hò cho dù là Thành Khải Uyên hay là Kiều Chinh, hai người đối với này vị cấp trên này vẫn vô cùng tôn kính. Thế nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, bọn họ cũng không cần thiết lại đi tôn kính người ta nữa,
Mặc kệ Thái Khang Thái rốt cuộc là vô tình hay cố ý, chuyện này đã xảy ra, vậy thì không có dễ bàn như vậy.
“Xác thực là không có xuất ngoại,” Kiều Chinh gật gật đầu, cuối cùng im lặng một chút lại tiếp tục hỏi, “Vậy người bên cạnh ông ta đâu?”
Nghe vậy, Thành Khải Uyên rơi vào trầm mặc.
*
Vài ngày sau, Diệp Sơ Dương nhận được tin tức của Thành Khải Uyên.
Bảo là muốn gặp mặt nói chuyện.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương đại khái cũng biết là chuyện kia của Kiều Chinh đã có kết quả. Cô không do dự, sau khi tùy ý lấy một chiếc xe trong gara liền đi đến quán cà phê gần đây.
Thành Khải Uyên chọn một quán cà phê có một thiết kế phòng riêng, Diệp Sơ Dương dưới sự dẫn dắt của người phục vụ đi tới nhất một căn phòng nhỏ hẻo lánh bên trong, mở cửa ra, thấy được hai người đàn ông anh tuấn.
Thành Khải Uyên khi nhìn thấy Diệp Sơ Dương, liền đứng dậy.