*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cũng ---------
Rất hấp dẫn.
Diệp Tu Bạch lấy tay lau tóc nhẹ nhàng, gần như kìm chế ánh mắt cứ muốn nhìn về một phía.
Anh đem khăn lông ném sang một bên, lên tiếng hỏi “Thế nào mà cậu vẫn còn ở đây?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt gian xảo, sau đó trả lời “Cháu tới để tặng cho chú một món quà, thuận tiện muốn nhìn xem cơ bụng, đường V-line và cơ đùi.”
Lúc chiều, Diệp Tu Bạch hỏi Diệp Sơ Dương cởi quần áo của anh là muốn nhìn cái gì, Diệp Sơ Dương cũng chính là trả lời như vậy.
Nhưng rồi Diệp Tu Bạch lại để cô nhớ đến những lời đó.
Diệp Sơ Dương cảm thấy hoàn toàn không đủ để nghĩ về những điều này. Và lần này vô tình gặp chú út đi tắm, nếu cô không nhân cơ hội này mà tranh thủ xem tận mắt, thì chẳng phải là có lỗi với bản thân mình sao?
Đây chính là nguyên nhân Diệp Sơ Dương quyết định không đi về lại phòng.
Nghe được Diệp Sơ Dương nói câu này, xem chút nữa Diệp Tu Bạch phụt cười.
Anh đi lên phía trước, một cái đầu gối đè trên giường, thân mình hơi hơi cúi xuống, để sát vào Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương trong nháy mắt liền cảm thấy một hơi thở ẩm ướt trước mặt cô.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô nghe rõ người đàn ông hỏi với giọng nói trầm và quyến rũ “Đó là những gì bây giờ cậu nhìn thấy, cậu có muốn chạm vào nó không?”
Diệp Sơ Dương nuốt nước miếng ực một cái, cô hạ ánh mắt chỉ nhìn thoáng qua cơ bụng gần trong gang tấc, lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông có gương mặt thanh tú và tinh tế, nhỏ giọng hỏi “Nhưng, có thể chứ?”
Nghe vậy, Diệp tu Bạch lập tức khịt mũi.
Anh đưa tay búng trán tên nhóc nhà mình một cái, sau
đó đứng thẳng người, cười nhẹ nói “Đồ sói con hám sắc”
Còn không phải là sói con hám sắc sao.
Diệp Tu Bạch cũng chỉ nói đùa mà thôi, kết quả không nghĩ ra là nhóc nhà mình lại thật sự muốn chạm vào hắn.
Bằng thừa!
Lúc sau Diệp Tu Bạch đứng dậy liền đi đến bên tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo thun tối màu mặc lên người.
Trong lúc nhất thời, nào là cơ bụng, nào là đường V-line đều đã biến mất.
Diệp Sơ Dương mười phần tiếc nuối, cảm khái một tiếng, sau đó sờ mũi từ trên giường nhảy xuống dưới.
“Cháu đi đây.”
Ném xuống ba chữ này, Diệp Sơ Dương liền đi tới cửa, xem bộ dạng này, hẳn là muốn mở cửa đi về phòng.
Chỉ là -------
Diệp Tu Bạch nhìn thiếu niên.
Ánh mắt dừng ở áo ngủ to rộng của đối phương, bỗng nhiên mở miệng hỏi, “Áo ngủ đủ mặc không?”
Diệp Sơ Dương đột nhiên nghe một câu, vẻ mặt tức khắc bừng tỉnh quay đầu “Ý chú là gì?”
“Hỏi cậu áo ngủ có đủ mặc không?” Diệp Tu Bạch mặt không biến sắc hỏi.
Diệp Sơ Dương: “..........”
Cảm giác này có vẻ không thích hợp cho nơi này lắm.
Thiếu niên hoài nghi nhìn nam thanh niên từ trên xuống dưới vài lần, hỏi “Không đủ thì sẽ như thế nào?”
“Tôi có này.” Giọng nói trầm xuống, Diệp Tu Bạch liền từ tủ quần áo lấy ra vài bộ quần áo.