*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Huyền Phương
Beta: Snow
Diệp Tu Bạch xoa bóp ấn đường đi tới trước mặt Diệp Sơ Dương ngồi xuống.
Nhìn thấy Diệp Tu Bạch đã đến, Diệp Sơ Dương hướng về phía anh chớp chớp mắt, cười tủm tỉm hỏi: “Chú út, tối hôm qua ngủ ngon không?”
Diệp Tu Bạch trợn tròn mắt nói dối: “Rất tốt.”
“A, cháu xem chú hôm nay dậy có chút trễ, còn tưởng rằng tối hôm qua chú ngủ không ngon đâu.” Diệp Sơ Dương mỉm cười, sau đó lại tiếp tục hỏi: “Vậy chú út xem bức hình đêm qua cháu gửi cho chú như thế nào? Đẹp không?”
Diệp Tu Bạch: “……”
Tên nhóc này không trêu chọ hắn thì trong lòng liền không thoải mái sao?
Diệp Tu Bạch liếc cô một cái, thần sắc ung dung nói: “Đẹp.”
Diệp Sơ Dương: “……” Anh như thế nào lại thành thật vậy, cô lúc này cũng không biết nên nói cái gì.
Diệp Sơ Dương sờ sờ mũi, hướng Diệp Tu Bạch thè lưỡi, sau đó xoay người đi làm cơm sáng.
Hai ngày sau, là ngày Cra công khai khiêu chiến Diệp gia.
Bởi vì Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch có ước định nên hôm nay đại diện cho Diệp gia xuất chiến không thể nghi ngờ chính là Diệp Sơ Dương.
Đám người Túc Nhất sau khi biết quyết định của Tam Gia nhà mình, trên mặt biểu tình liền có chút kỳ quái.
Còn nhớ rõ một lần Diệp gia cùng Cra tranh địa bàn.
Lúc ấy người đại biểu Diệp gia xuất chiến vốn dĩ hẳn là Túc Thất nhưng là lúc ấy Túc Thất lại bị người cuốn lấy, cuối cùng đành bất đắc dĩ đưa Diệp Sơ Dương - người thừa kế chính thức của Diệp gia lên sân khấu.
Hiện tại Túc Thất đã tốt đứng ở chỗ này, vì sao Tam Gia còn khiến Cửu Thiếu đi so?
Không phải quá không an toàn rồi sao?
Không phải đám người Túc Nhất không tin kỹ thuật lái xe của Diệp Sơ Dương mà ngược lại, từ khi nhìn thấy lần Diệp Sơ Dương
cùng Trâu đực thi đấu thì bọn họ là từ đáy lòng cảm thấy Diệp Sơ Dương chơi đua xe vẫn vô cùng lợi hại.
Chỉ là, hoạt động này nói như thế nào đều nguy hiểm.
Chỉ cần một chút không cẩn thận hoặc là gặp phải tuyển thủ liều mạng thì kết cục đại khái liền cùng con Trâu đực trước kia giống nhau.
Cho nên ——
Cửu Thiếu nhà bọn họ a……
Diệp Sơ Dương vừa thấy biểu tình của đám người Túc Nhất liền biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì, nàng nhìn về phía Diệp Tu Bạch.
Thấy thế, Diệp Tu Bạch liền nói: “Túc Thất đợi chút cùng Tiểu Cửu lên xe.”
Nghe vậy, Túc Thất ngay lập tức gật đầu.
Chỉ là ——
Khi Diệp Sơ Dương cùng Diệp Tu Bạch nói xong, Túc Thất kéo kéo tay áo Túc Nhất, nhỏ giọng nói: “Tôi nói này Túc Nhất, Cửu Thiếu làm sao lúc này lại đoạt lấy công việc của tôi thế? Có phải tôi làm gì khiến Cửu Thiếu phật lòng nên ngài ấy muốn thay thế!”
Tưởng tượng đến cái hình ảnh kia, Túc Thất trên mặt biểu tình lập tức trở nên hoảng sợ vô cùng.
Bị đuổi loại chuyện này.
Anh ta nghĩ cũng không dám nghĩ qua?!
Nhưng nếu chuyện như vậy thật sự đã xảy ra thì phải làm sao bây giờ?
Túc Thất không tự chủ được nuốt ngụm nước bọt, trong mắt che giấu không được hoảng sợ.
Nghe được Túc Thất nói Túc Nhất: “……”