*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mạc Tử Nghiên đang nhắn tin cho bạn trai, Lý Thiến Thiến lại chính lúc này lén đến chỗ cô nhìn vào nội dung trong màn hình điện thoại.
Đối với việc này, Mạc Tử Nghiên chỉ đơn giản là bị tức đến mức chỉ biết cười.
Bản thân Lý Thiến Thiến dường như không phát hiện được gì, còn hỏi cô ------------
Đây là bạn trai của chị à?
Sau khi hỏi câu hỏi này, Mạc Tử Nghiên cũng phớt lờ cô ta. Nhưng Lý Thiến Thiến hoàn toàn không biết xấu hổ, tiếp tục mở miệng lải nhải, “Nghe nói chị và Diệp Sơ Dương có quan hệ rất tốt, có đúng không? Diệp Sơ Dương là người như thế nào, cậu ta có dễ ở chung không?”
Nói chung, Lý Thiến Thiến mở miệng, cơ bản đều là xoay quanh Diệp Sơ Dương.
Muốn nói Lý Thiến Thiến không để ý Diệp Sơ Dương, Mạc Tử Nghiên dù thế nào cũng không thể tin nổi.
Diệp Sơ Dương có thể cảm nhận được mùi kinh khủng của người bên kia truyền đến phía mình, cô sờ sờ mũi, và trả lời câu hỏi của Lý Thiến Thiến, “Đi thắp hương đi, nói cho Phật Tổ nguyện vọng của cô. Thành tâm thì tự nhiên sẽ linh nghiệm.”
Lời nói này,vô thức chứng minh stramer bốp chat bá đạo là của Diệp Sơ Dương.
Một bên Mạc Tử Nghiên sau khi nghe những lời nói của Diệp Sơ Dương, xem chút nữa thì phun hết nước vừa mới uống ra.
Cậu đi đi nhé. Thành tâm tự nhiên linh nghiệm.
Thật không hổ danh là Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương nghe Mạc Tử Nghiên nhắc lại những lời mình vừa nói, giờ phút này tâm tình có thể nói là cũng không tệ lắm. Lý Thiến Thiến ngồi đối diện Diệp Sơ Dương, trên mặt còn lộ ra nụ cười có chút xấu hổ.
Cũng không biết có phải Lý Thiến Thiến thấy xấu hổ thật hay không, kế tiếp đều im lặng không nói lời nào, cũng không quấy rầy hai người
Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên trò chuyện về cuộc sống.
Khoảng mười phút sau, cánh cửa phòng chờ lần thứ hai được mở ra.
Mạc Tử Nghiên theo bản năng ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền thấy một người đàn ông cao lớn từ cửa đi vào. Người đàn ông này khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, một khuôn mặt không tồi, và đôi mắt sâu làm cho người nhìn không khỏi muốn đắm chìm trong đó.
Người này chính là người mà lần trước Mạc Tử Nghiên cùng Diệp Sơ Dương đề cập đến, Cù Tinh.
Mạc Tử Nghiên duỗi tay túm túm lấy ống tay áo của Diệp Sơ Dương, nói nhỏ, “Mau nhìn xem, lão thịt khô tới!
Diệp Sơ Dương: “.............”
Diệp Sơ Dương nghe được ba từ “lão thịt khô” này, có chút bất đắc dĩ, lấy tay véo véo ấn đường, cạn lời, nhếch môi nói, “Tôi cảm thấy chị thật sự không sợ bị lão thịt khô đánh quá.”
Mạc Tử Nghiên nghe vậy, tức khắc vô tôi chớp chớp mắt, sau đó nghiêm túc gật gật đầu. “Cậu nói đúng, tôi không sợ bị lão thịt khô đánh.”
Diệp Sơ Dương: “.......”
Những lời này thật sự không cách nào đáp lời tiếp.
Hai người đang nói chuyện, thì Cù Tinh cũng đi đến trước mặt.
Cù Tinh đầu tiên gật đầu chào với Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên, sau đó liền đi tới vị trí phía trên ngồi an tĩnh.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương cùng Mạc Tử Nghiên nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy dường như mình đã biết được một sự việc không nên biết.