*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Như cô đã nói trước với Diệp Sơ Dương.
Cô muốn giảm bớt giao lưu cùng Cũng Vũ Vệ. Lỡ như không cẩn thận làm cho anh ta không vui, đến lúc đó cô liền thật sự bị đỏ. (kiểu như bị thẻ đỏ, bị để ý).
Cô thực sự không thích loại phương thức màu đỏ này cho lắm, và người đại diện của cô cũng không thích.
Lúc này, đi theo bên người Cung Vũ Vệ, Mạc Tử Nghiên quả thực đã biến thành một cuộn len.
Diệp Sơ Dương đại khái cũng đoán được tâm tư của cô, không khỏi cảm thấy buồn cười. Đúng lúc đang muốn nói cái gì đó để an ủi khuê mật nhà mình một chút, thì cô bỗng nhiên nghe được tiếng của Cung Vũ Vệ.
“Các cậu có biết loại trái cây hoang dã này không?”
Lời này hiển nhiên là nói với hai người bọn họ.
Đối với cái này, Mạc Tử Nghiên hoàn toàn không biết, cô vô tội chớp chớp mắt. Thấy thế, Diệp Sơ Dương cong cong môi, thay đối phương trả lời, “Không gọi là hiểu hết, nhưng vẫn là biết một chút ít.”
Lời vừa nói xong, Cung Vũ Vệ tức khắc có chút hoài nghi liếc mắt nhìn Diệp Sơ Dương một cái.
Hiển nhiên, Cung Vũ Vệ không nghĩ là Diệp Sơ Dương có thể nói ra những lời như vậy.
Đối với thân phận của Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên, cộng với Cung Vũ Vệ trước khi đến nơi này cũng coi như đã tìm hiểu lẫn nhau. Hai người này đều sinh ra ở hào môn, hơn nữa cái hào môn này không giống như những hào môn bình thường. (ý nói 2 người này đều sinh ra ở gia tộc lớn nhất cả nước).
Anh ta vừa mới nói vậy, kỳ thật cũng chỉ là trêu ghẹo hai người một chút mà thôi.
Kết quả, không nghĩ tới, Diệp Sơ Dương lại trả lời.
Thật sự là làm người khác cảm thấy bất ngờ.
Tuy nhiên, cũng thấy tò mò, những lời cậu ấy
nói có chắc là đúng hay không.
Nghĩ về điều này, Cung Vũ Vệ nói, “Cậu có thực sự biết mấy thứ này hay không đó?” Tôi nghĩ nghĩ những đứa con nhà giàu như các cậu, đối với mấy thứ này căn bản là hoàn toàn không biết gì cả.”
Câu nói vừa dứt, Diệp Sơ Dương bị hỏi còn chưa kịp trả lời, thì Mạc Tử Nghiên ở bên cạnh đã đưa móng vuốt ra, nghiêm trang nói, “Giống như tôi không biết thì khẳng định là không biết, nhưng Diệp Tử hiểu biết rất nhiều, chắc chắn là lợi hại hơn tôi.”
Diệp Sơ Dương: “..............”
Chị gái à, có cần nâng tôi lên cao quá không vậy.
Diệp Sơ Dương bất đắc dĩ câu môi cười cười, sau đó bắt đầu nheo mắt nói với những cảm xúc và hành động hứng khởi, “Trước kia có những ngày tháng xáo trộn, nên tôi cũng thường một mình đi ra ngoài du lịch. Dần dà cũng biết đến thứ này.” (kiểu hay đi du lịch bụi ý)
Nghe vậy, Cung Vũ Vệ tự nhiên cũng không nghi ngờ gì.
Anh gật đầu với Diệp Sơ Dương, không ngờ lại mỉm cười nhìn về phía Mạc Tử Nghiên, ánh mắt ánh lên vài phần nhu hòa, “Em gái nhỏ không biết mấy thứ này cũng bình thường thôi. Nhà tôi cũng có cô em gái, cô ấy giống như Diệp Sơ Dương hay đi phượt, sớm đã bị tôi đánh cho một trận. Các cô gái xứng đáng được nuông chiều.”
Cũng cùng là con gái, Diệp Sơ Dương liếc mắt nhìn qua Mạc Tử Nghiên một cái, sau đó dường như không được tự nhiên một chút đưa tay sờ sờ mũi.