*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy thế, Túc Ngũ chờ bên ngoài tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Sơ Dương nhìn về phía anh, hỏi “Có người tới?”
“Vâng. Hai phút trước tôi cảm giác được có người tới, liền lập tức gọi cậu Cửu Thiếu.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gật gật đầu, nhanh chóng đem giường nệm và đồ vật ở bên trên sửa sang lại cho xong, lúc sau cho Túc Ngũ một ánh mắt, hai người lập tức rời phòng, trèo tường đi ra ngoài.
Bên cạnh miếu thờ có một cây đại thụ, Diệp Sơ Dương thân mình lười biếng dựa vào trên thân cây, ánh mắt dừng trên hai cánh cửa miếu thờ đang dần mở ra có hai người đàn ông.
Trên người bọn họ khoác áo choàng có ký hiệu kỳ lạ, tóc cạo còn một phân, nhìn qua có chút chẳng ra cái gì cả.
Mà trong tay hai người này còn cầm một cái bình rượu.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương ý vị không rõ cười một tiếng, “Uống rượu hỏng việc à!”
Cô nói xong, Túc Ngũ tức khắc một từ câm lặng.
Tuy rằng những lời này của Cửu Thiếu nhà bọn họ không có ý xấu gì, nhưng tổng cảm thấy rằng đây không phải điểm mấu chốt.
Lúc sau, đợi cho hai người này đều đi vào miếu, Diệp Sơ Dương ra hiệu cho người còn lại trên cây là Túc Ngũ, vì thế hai người đều thoăn thoắt nhảy xuống.
“Hiện tại, trời cũng sắp sáng, ở lại nơi này tìm hiểu cũng không thấy cái gì, anh đi về nghỉ ngơi trước đi.” Diệp Sơ Dương nhìn lướt qua lưng Túc Ngũ,véo véo ấn đường nói.
Nghe vậy, Túc Ngũ lại có chút chần chừ.
Bị Diệp Sơ Dương nhìn chằm chằm vài giây, giọng nói của Túc Ngũ nhấn mạnh lại, “Cửu Thiếu, tôi vẫn luôn muốn ở lại đây.”
Nói xong câu đó, Túc Ngũ dường như nhận ra vài phần kinh ngạc trong mắt Diệp Sơ Dương, nghĩ nghĩ vẫn là mở miệng nói, “Lúc trước ả tình nhân của Khang
Thái Khang là ban ngày bị người ta mang tới đây. Tôi cảm thấy ban ngày hẳn là có thể điều tra được tin tức gì. Nhưng mà Cửu Thiếu yên tâm, tôi chỉ ở bên ngoài nhìn, sẽ không bứt dây động rừng, cành mẹ đẻ cành con.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cười như không cười liếc mắt nhìn anh, nhẹ nhàng nói, “Bản lĩnh của anh thế nào lòng tôi biết rõ, tôi đều không chút lo lắng. Nhưng mà tôi vẫn hy vọng anh nên nghỉ ngơi một chút.”
Túc Ngũ hơi sửng sốt.
Ánh mắt hơi rũ xuống hiện lên một đạo ấm áp.
Anh không nghĩ tới ý của Diệp Sơ Dương lại là ý này.
Trầm tư một chút, anh đối với dáng người tinh tế trước mắt lại không dám coi khinh thiếu niên gật gật đầu, thấp giọng nói, “Tôi sẽ chú ý, cảm ơn Cửu Thiếu quan tâm.”
Diệp Sơ Dương nhìn anh cười cười. Đang muốn nói một câu trước khi rời đi, cô đảo mắt nhớ tới chuyện khác.
Cô vẫy tay với Túc Ngũ, “Lúc tôi đi vào địa đạo, trên tay có dính một thứ, anh ngửi thử xem, xem có thể ngửi ra mùi gì không.”
Nói, Diệp Sơ Dương liền đem tay có dính một chút chất lỏng từ trên cái hòm đưa đến trước mặt Túc Ngũ.
Túc Ngũ nhìn ngón tay thon dài xanh nhạ trước mắt, đôi tai anh hơi đỏ, nhưng lại như cũ tiến lên. Sau khi ngửi một lúc, anh cau mày: “Có mùi máu. Dường như còn lẫn mùi mỡ người chết.”