*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Cao Hoa
Cô bỗng nhiên nói, “Diệp Tử, cái hồ nước này đều là nước, cậu nhìn cũng không thấy cái gì. Không bằng liền chờ cho đến khi buổi ghi hình của chương trình này kết thúc, chúng ta đem hồ nước chết này rút cạn, để xem tình hình?”
Diệp Sơ Dương: “...............” Biện pháp này thật đúng là thô bạo.
Nhưng nói cũng rất có lý.
Diệp Sơ Dương nheo mắt, cuối cùng cũng chỉ có thể chọn phương án này.
“Cũng chỉ có thể như vậy. Miễn là không xảy ra chuyện gì, cũng không thành vấn đề.” Diệp Sơ Dương nói, vẫy tay với Mạc Tử Nghiên, “Đi thôi, chúng ta về thôi.”
“Được.” Mạc Tử Nghiên đi đến bên Diệp Sơ Dương, nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của mình, “Tôi vẫn còn chưa hỏi cậu, tối hôm qua cậu đi xem chuyện kia thế nào?”
Chuyện này lúc trước Mạc Tử Nghiên muốn hỏi.
Nhưng là buổi sáng nay bọn họ đang nói đến chuyện này, Lý Thiến Thiến nói chen ngang vào, kết quả Mạc Tử Nghiên liền quên mất.
Diệp Sơ Dương nghe vậy, đem sự tình kể đại khái.
Nói xong, cô nghiêm túc nhìn Mạc Tử Nghiên, cuối cùng cảm khái nói, “Nhiều người xung quanh chúng ta nuôi một tiểu quỷ. Chị nên chú ý bản thân mình một chút. Đừng nghĩ rằng tiểu quỷ hay là Cổ Mạn Đồng lớn lên đều đáng yêu liền đi làm một cái. Đến lúc đó xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không cứu chị.”
Nghe vậy, biết là Diệp Sơ Dương đang nói giỡn với mình, nhưng Mạc Tử Nghiên vẫn trả lời nghiêm túc: “tiểu quỷ kia là cái gì? Cổ Mạn Đồng có cái gì tốt? Nhưng ta cảm thấy cậu cùng Diệp Tam Gia sẽ sinh ra một đứa con tốt. Muốn chọn ta cũng chọn nó.”
Sau khi Diệp Sơ Dương nghe đến câu này, trên mặt tức khắc trở nên vô cảm.
Cô cười một tiếng, sau đó vô tình nói, “Chị đã thấy qua hai người đàn ông sinh con được chưa?”
“Ha ha, không thử làm sao biết được?” Nói câu này hai người đều
hiểu là ý gì, Mạc Tử Nghiên dùng khuỷu tay huých huých vào eo Diệp Sơ Dương, cười hì hì không biết xấu hổ nói.
Trong nháy mắt, Diệp Sơ Dương đều phải phì cười.
Thời điểm hai người quay trở về chỗ cắm trại, hiển nhiên đã quên mất lúc nãy có nói muốn đi tìm rau dại.
Nhìn bàn tay rỗng tuếch của hai người, mấy người Chử Ngọc Đào thật ra cảm thấy cũng không có gì. Tuy rằng nơi này toàn cỏ cây hoa lá, nhưng lại cũng không phải tùy tiện có thể tìm được rau dại.
Hơn nữa hôm nay Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên cũng làm mấy thứ kia đủ ăn rồi.
Đây là ý nghĩ của mấy người Chử Ngọc Đào, lại không phải ý nghĩ của Lý Thiến Thiến.
Lý Thiến Thiến nhìn thấy sự hòa thuận vui vẻ trước mắt dường như chỉ có chính mình không nghĩ như bọn họ, cười nhạo một tiếng, chanh chua khắc nghiệt hỏi, “Các người không phải đi tìm rau dại sao? Không phải đi làm chuyện khác, mà quên mất chuyện chính rồi chứ?”
Câu nói vừa dứt, sắc mặt những người có ở hiện trường đều thay đổi.
Lý Thiến Thiến nói lời này là có ý gì?
Hai người Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên có thể đi làm gì?
Thời điểm mọi người đang nghĩ như vậy, Lý Thiến Thiến lại mở miệng, “Hai người đi thời gian lâu như vậy còn chưa tính, còn không cho người tổ nhiếp ảnh đi theo. Hai người có mệt không?”
Lời này rất là có ý vị sâu sa.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lười biếng nhìn cô một cái, giọng nói tản mạn nói, “Chị không phải đang ghen tỵ đấy chứ?”