*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Cao Hoa
Con dấu màu vàng có hình chữ Vạn.
Thoạt nhìn có vẻ như thuộc nhà Phật.
Hai nhà sư lạnh lùng đứng nhìn Diệp Sơ Dương, nhà sư có dấu ấn chữ Vạn tức khắc cười lạnh, “Ya. Tiểu tử thối. Ta sớm đã biết ngươi trốn ở chỗ này, ngươi thật đúng là to gan.”
Nghe thấy tên hòa thượng nói vậy, Diệp Sơ Dương đại khái cũng biết, có lẽ từ đầu, hai tên này đã biết sự hiện diện của cô ở đây.
Lúc hai người đó đứng ở chỗ này nói một phen, cũng là cố ý cho cô nghe thấy mà thôi.
Chẳng trách còn nói cái gì mà muốn giết người.
Diệp Sơ Dương cười nhếch môi, độ cong rất nhỏ, cô hơi nghênh cái đầu, rất có vài phần không chút để ý nói, “Ta tự nhận mình cũng đã đủ cẩn thận. Không ngờ vẫn bị các ông phát hiện. Chi bằng hai vị nói cho tôi biết, hai vị đã phát hiện ra tôi như thế nào?”
“Hư! Không đơn giản vậy chứ?” nhà sư có dấu ấn dùng ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương, nhìn nửa ngày cuối cùng hơi hơi ngẩng cằm nhẹ nhàng nói, “Ngày hôm qua chúng ta đã phát hiện có người đến nơi này. Ngươi cho rằng chúng ta đặt cái lục lạc trong phòng kia chỉ đơn thuần là cái lục lạc thôi sao?”
Ya.
À thì ra, chính là do tiếng chuông này. (tiếng chuông của cái lục lạc).
Diệp Sơ Dương kéo kéo khóe miệng, nghĩ thầm, là chính mình đã sơ suất.
Tuy nhiên -------
“Nếu biết tôi đã tới, hôm nay còn tùy ý để tôi đến đây, tôi nên nói là các ông quá tự tin, hay nên nói là không có đầu óc?” Diệp Sơ Dương cười như không cười liếc mắt hai người một cái, một động tác cũng bắt đầu, trên tay liền thủ sẵn một cây súng màu bạc.
Cô không do dự mà dương súng lên, nhà sư có dấu ấn nhìn chằm chằm vào họng súng đen như mực đang không ngừng hướng tới hai người.
Nhà sư có dấu chữ Vạn
nhìn thấy động tác của Diệp Sơ Dương, tuy rằng vẻ mặt không có gì là đẹp cho lắm, nhưng vẫn là quần áo định liệu trước bộ dạng. Hắn hướng về phía Diệp Sơ Dương lộ ra một nụ cười mỉm đầy quỷ dị, giọng nói khàn khàn truyền đến tai Diệp Sơ Dương, “Nếu ngươi có thể tìm đến nơi này nên biết chúng ta không phải người thường. Giờ ngươi định dùng biện pháp đối phó với người thường để đối phó với chúng ta?”
Câu nói vừa dứt, Diệp Sơ Dương lập tức cười nhạo một tiếng.
Cô đưa tay ngoáy ngoáy cái lỗ tai, trong mắt thần sắc có vẻ phá lệ trào phúng, “Các ông không phải người thường? Bất quá chỉ là hiểu chút ít bề ngoài của huyền không học mà thôi, liền cảm thấy mình là kim cương bất bại sao? Tôi đây phải thử một chút mới được, xem cây súng này dùng tốt tới đâu, hay vẫn là thân thể của ngươi tương đối cứng?”
Diệp Sơ Dương nói ra một câu, ngón tay còn chưa động vào cò súng, liền đã nhìn thấy nhà sư có dấu ấn chữ Van miệng vừa bắt đầu hơi hơi động như muốn nói cái gì.
Hắn lẩm bẩm mấy tiếng gì đó không rõ ràng, chỉ thấy cái túi màu đen được dán trên bức tường trong suốt bỗng nhiên tách ra khỏi bức tường.
Theo sau đó, vô số hắc khí trong túi thoát ra.
Hắc khí này giống như con rồng, và chúng bắt đầu tấn công về phía Diệp Sơ Dương. Cuối cùng, lại giống như một cái bao tải trực tiếp muốn nuốt Diệp Sơ Dương.
Nhìn thấy một màn này, nhà sư có dấu ấn chữ Vạn trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.