Edit: Snow
Nhưng mà, Túc Nhất cũng không nghĩ tới chính là ——
Cửu thiếu nhà bọn họ cũng không phải là dạng vừa.
Túc Nhất ho khan một tiếng, sau đó chậm rãi quay đầu, dùng vẻ vô cùng mặt khó xử nói, “Cửu Thiếu cậu cũng biết tôi là một gã đàn ông, lấy đâu ra ra mùi thơm của cơ thể! Hơn nữa tôi có bệnh hôi nách!”
Một bên Túc Thất: “……”
Cuộc sống bây giờ mưu sinh cũng rất khó khăn.
Nhưng mà, thời khắc này, Túc Thất vẫn quyết định trợ giúp một chút.
Anh dùng vẻ mặt nghiêm túc quay đầu nhìn về phía Diệp Sơ Dương, sau đó nghiêm túc nói, “Cửu Thiếu, kỳ thật có một việc tôi vẫn chưa nói với cậu.”
Tuy biết rằng giờ phút này Túc Thất tuyệt đối sẽ không nói lời gì hay, nhưng mà Diệp Sơ Dương vẫn nể tình hỏi một câu, “Chuyện gì?”
Sau khi nghe Túc thất nói xong, chứng minh suy đoán của Diệp Sơ Dương hoàn toàn không sai.
Cô chỉ nghe Túc Thất nói, “Tôi bị viêm mũi, nên nghe không được mùi vị kỳ quái gì.”
Diệp Sơ Dương: “……”
whatthefuck?
Nếu cô không hiểu sai lời của Túc Thất lời, thì ý của anh ta là mùi vị kỳ quái kia hẳn là mùi mấy ngày nay cô không tắm rửa?
Diệp Sơ Dương dùng vẻ mặt không cảm xúc gì mà nhìn chằm chằm vào Túc Thất một lúc, bỗng nhiên cười một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông của mình.
Diệp Tu Bạch đã nở nụ cười ôn hòa từ sớm đang nhìn cô.
Anh nhìn nhóc con nhà mình đấu võ mồm với hai tên thuộc hạ, chút áp lực ban đầu cũng đã tiêu tán.
Lúc này thấy nhóc con nhà mình nhìn mình chằm chằm anh không khỏi cong môi, thấp giọng, “Tức giận à?”
Diệp Sơ Dương như cũ vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc, hừ lạnh một tiếng, “Không có.”
Tuy lời nói nói không giận, nhưng ai nấy cũng đều cảm giác được Diệp Sơ Dương đang giận lẩy.
Hai người Túc Thất và Túc Nhất đang ngồi đằng trước nhìn nhau liếc mắt cười một cái.
Hai người bọn họ đã đi theo Diệp Tu Bạch hai mươi năm, nhưng chưa từng thấy một biểu cảm nào khác trên mặt Diệp Tu Bạch ngoài vẻ lạnh nhạt. Đến lúc Diệp Sơ Dương xuất hiện, bọn họ mới giật mình
phát hiện___
Bọn họ đã từng cho rằng thiên thần thật ra cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
Diệp Tu Bạch cũng sẽ vì một người mà mang một biểu cảm khác.
Mấy hôm trước Diệp Sơ Dương ra ngoài quay chương trình, đám người Túc Nhất đều cảm thấy Tam Gia nhà mình hình như lại quay về dáng vẻ trước kia, thật vất vả mới chờ được đến lúc Cửu Thiếu nhà bọn họ về, chỉ thiếu điều muốn đốt pháo hoa chúc mừng.
Thế nên tất nhiên là phải trêu chọc một trận mới được.
Túc Nhất nhìn hai bóng người một lớn một nhỏ trong gương chiếu hậu, cuối cùng không nhịn được cất tiếng hỏi, “Tam gia, Cửu Thiếu. Hai người muốn quay về chung cư luôn sao?”
“Ừ.” Diệp Tu Bạch cười nhẹ một tiếng, sau đó khẽ cười nhìn về phía tên nhóc nhà mình, nói, “Phải đưa cái người mấy ngày không tắm này về tẩy rửa đã.”
Diệp Sơ Dương: “…”
Chẳng qua mới có mấy ngày không gặp___
Tên Diệp Tu Bạch này ngày càng ngứa đòn.
Được lắm, dỗi luôn cho mà biết!
Đoàn người rất nhanh đã về đến khu nhà, Diệp Sơ Dương tuy rằng vẫn ghét bỏ chú út nhà mình nhưng nghĩ lại thế chẳng khác nào ghét bỏ chính mình nên cuối cùng vẫn ngoan ngoan chạy đến phòng tắm.
Nửa giờ sau, lúc Diệp Sơ Dương tắm xong sạch sẽ mát mẻ đi ra thì nhìn thấy một bàn đồ ăn đầy ắp.
Diệp Sơ Dương: “…”
Cô kinh ngạc nhìn thức ăn trên bàn, sau đó nhìn người đàn ông đang đi ra từ nhà bếp, hỏi: “Chú út, tất cả đều là chú làm đấy à?”