Edit: Snow
Vừa nói Diệp Sơ Dương vừa lấy trong túi áo ra một tờ giấy, đưa cho Mạc Đình Xuyên.
Mạc Đình Xuyên vừa nhìn thấy đã hiểu.
Những cái tên trên đó đều là người của quân đội. Có những người quyền cao chức trọng như Thái Khang Thái, cũng có cả những sĩ quan quân hàm không cao.
“Đây là danh sách những người đã bị họ khống chế.” Diệp Sơ Dương bổ sung một câu.
Nghe vậy, Mạc Đình Xuyên gật đầu, “Cảm ơn nhé!”
Rồi ngập ngừng một lát, hắn lại cười nói, “Còn nữa, chương trình lúc trước của Tử Nghiên cũng nhờ có cậu chiếu cố con bé.”
Diệp Sơ Dương vẻ mặt không hề thay đổi, “Đừng khách sáo, tốt xấu gì chúng tôi cũng là chị em mà.”
Tự nhiên nghe được hai chữ chị em này, Mạc Đình Xuyên liền nhớ tới lần trước mình nghe lén em gái nói chuyện điện thoại với người trước mặt.
Sắc mặt người đàn ông này lập tức 囧.
Anh ta dám chắc chắn khẳng định, những lời này của Diệp Sơ Dương tuyệt đối là cố ý.
Anh ta xấu hổ ho khan hai tiếng, sau đó xua tay nói, “Sao chuyện này mà cậu vẫn còn nhớ rõ thế?”
*
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch cùng trở về chung cư.
Ngày hôm sau, hai người Thành Khải Uyên và Cát Trung Thông đi tới chung cư của Diệp Sơ Dương.
Lúc trước Diệp Sơ Dương đã đồng ý với Thành Khải Uyên sẽ tham gia cuộc thi kia, bây giờ cũng đã đến lúc xuất phát.
Lúc ba người rời đi, Diệp Tu Bạch sắc mặt nhàn nhạt dựa vào cửa, nhìn tên nhóc kia vẫy tay với mình.
Anh hơi nheo mắt, trong mắt hiện lên một tầng ý nghĩ sâu xa.
Cuộc thi Âm dương chi sư * được tổ chức trong một toà lâu đài cổ ở nước L.
*Âm dương chi sư là cuộc thi hướng về âm dương đã giải thích ở chương 684
Cuộc thi này được tiến hành bốn năm một lần, vốn định sẵn là tổ chức ở nước Z mà bây giờ lại thay đổi.
Lúc Diệp Sơ Dương đang trên đường tới nước L không nhịn được nên buông một câu cảm thán___
Không biết rốt cuộc cô và nước L có duyên phận gì mà trong vòng ba ngày lại hai lần chạy đến đây. Nếu chuyện này mà để tên Lục Cảnh Hành kia biết
chắc chắc hắn sẽ nói__
Cậu yêu thầm tôi phải không? Cho nên mới liều mạng chạy qua đây?
Tưởng tượng đến cảnh đó làm khoé miệng Diệp Sơ Dương không khỏi run rẩy một cái.
Máy bay nhanh chóng hạ cánh ở thủ đô nước L, đi trước Diệp Sơ Dương là bốn nhân viên của khách sạn.
Diệp Tu Bạch không yên tâm để thằng nhóc nhà mình đi một mình lên phái riêng Túc Nhất đi theo cô.
Tuy rằng khả năng đánh đấm của Túc Nhất còn thua Túc Thất nhưng lại là người thành thục cẩn trọng. Diệp Tu Bạch tạm thời giao tên nhóc kia cho đối phương cũng không cần phải lo lắng gì.
Lúc đi vào khách sạn, Thành Khải Uyên đứng ở trước cửa phòng Diệp Sơ Dương, thấp giọng nói, “Ngày mai chúng ta mới đi hội trường cuộc thi xem qua. Hôm nay cậu có thể tuỳ ý sắp xếp lịch trình. Nhưng mà dạo này nước L cũng không yên bình lắm đâu. Cửu thiếu đi ra ngoài vẫn nên chú ý một chút.”
Trước khi Thành Khải Uyên gia nhập tổ chức phong thuỷ thì cũng là người của quân đội.
Tuy bây giờ ở hội phong thuỷ nhưng anh ta vẫn còn liên hệ với quân đội. Cho nên hiện tại anh ta đối với tình hình nước L cũng có chút hiểu biết.
“Chúng tôi nhận được tin tức mấy kẻ đứng đầu nước L bây giờ đang có xung đột gay gắt lắm.” Nghĩ một lát rồi Thành Khải Uyên lại bổ sung một câu.
Nghe vậy Diệp Sơ Dương gật đầu, cười bảo, “Tôi biết rồi, cảm ơn Thành tiên sinh đã nhắc nhở.”
“Cửu thiếu đừng khách sáo. Cậu theo chúng tôi đến đây thi đấu thì chúng tôi đương nhiên có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho cậu.”