Hơn bảy giờ tối, Diệp Sơ Dương và Ôn Phi Vũ bước vào đám đông.
Dáng vẻ của Diệp Sơ Dương lúc này có khác biệt đôi chút với ban nãy.
Thiếu niên đeo khẩu trang màu đen, trên khẩu trang có chữ cái tiếng Anh D màu đỏ.
Dưới ánh đèn, trên người thiếu niên mặc một chiếc áo khoác màu đỏ vô cùng nổi bật, hai tay đút vào túi áo, quần dài màu đen kết hợp giày marten càng làm tôn lên dáng người cao ráo của cô.
Ôn Phi Vũ chú ý tới những ánh mắt xung quanh đồ dồn tới, bất giác quay đầu nhìn sang người bên cạnh.
Diệp Sơ Dương đeo khẩu trang vì thế chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đào hoa lấp lánh như muôn ngàn vì sao sáng dưới mái tóc hơi rối, đuôi mắt nhướng lên, toát lên vẻ bí ẩn, lôi cuốn. Trên dái tai trắng ngần cũng đeo một chiếc khuyên tai mang hình chữ cái D.
Toàn thân toát lên vẻ cao quý không thể xâm phạm.
Có điều...
"Đại sư, tại sao thầy lúc nào cũng có mang theo khẩu trang vậy?"
Ôn Phi Vũ nhớ tới cảnh vừa nãy Diệp Sơ Dương lấy khẩu trang ra, khóe miệng lại co giật.
Diệp Sơ Dương kéo khẩu trang, cúi mắt lạnh nhạt trả lời: "Vì ở đây nhiều người, tôi không muốn lộ mặt."
Dù sao thì cô cũng là người sẽ tiến quân showbiz, nếu bị chụp hình lại, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng.
"Vậy thầy còn không? Tôi thấy cái khẩu trang này nhìn rất ngầu." Ôn Phi Vũ mặt dày hỏi, sau đó liền bị Diệp Sơ Dương đẩy phắt ra.
Hai người đi từ bên ngoài vào trong đám đông, có người nhận ra Ôn Phi Vũ liền bước tới chào hỏi.
Người đó toàn thân cơ bắp, khi cánh tay vòng qua cổ Ôn Phi Vũ, Diệp Sơ Dương kịch liệt nghi ngờ anh ta sẽ bị siết ngạt.
"Hi, người anh em, hôm nay cậu cũng muốn tới chia phần sao? Có điều tôi thấy rằng hôm nay cậu rất nguy hiểm." Người đàn ông đó nhướng mày cười nói, giọng nói thể hiện thái độ khinh miệt đối với Ôn Phi Vũ.
Thấy vậy Ôn Phi Vũ cũng chỉ bình tĩnh hất tay đối phương từ trên cổ mình xuống sau đó mỉm cười nói:
"Cám ơn đã lo lắng, có điều anh yên tâm, tôi sẽ về nhà an toàn."
Nói xong anh liền bước tới bên cạnh Diệp Sơ Dương, thì thầm càm ràm: "Đệch, chả trách Catherine không ưa tên này. Miệng thối quá."
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền ngước mắt nhìn, ánh mắt đảo qua đảo lại liền dừng lại trên người người đàn ông đang mỉm cười khinh miệt nhìn Ôn Phi Vũ. Nhìn một lát, cô lại thản nhiên thu lại ánh mắt, hỏi một câu không đầu không đuôi: "Hai người có thù sao?"
"Cũng không được gọi là thù, chỉ là gã ta thích Catherine, nhưng Catherine không hứng thú với gã. Gã cho rằng tôi giở trò phá hoại." Nói vậy, Ôn Phi Vũ chả còn gì để nói, chỉ biết nhún vai, "Catherine thích chơi với những người đàn ông đẹp trai như tôi, tôi biết phải làm sao chứ?"
Diệp Sơ Dương: "..."
Cô khẽ nhếch môi, cô cũng cạn lời, đành phải bước tới ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh.
Từng giây từng phút qua đi, âm nhạc mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một high.
Ôn Phi Vũ ngồi bên cạnh Diệp Sơ Dương, hoài nghi quay đầu lớn tiếng nói: "Chả phải bảo rằng Diệp Tam gia cũng tới đó sao? Sao tới giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu?"
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương khẽ nhúc nhích, chiếc cằm trắng ngần cũng lộ ra khỏi cổ áo, giọng nói không bị khẩu trang che đi nghe rất trong trẻo: "Người ta dù sao cũng là người có máu mặt ở Đế Đô, đương nhiên phải tới muộn một chút."
"Nói cũng đúng, nếu không cũng nể mặt Cra quá." Ôn Phi Vũ gật đầu.
"Không, cậu nói sai rồi." Thiếu niên khẽ bật cười: "Đối với anh ta, có thể xuất hiện ở đây đã là rất nể mặt Cra rồi."