Edit: Tử Đằng VWSau khi nghe những lời của Túc Nhất, Thành Khải Uyên ngay lập tức gật đầu, sau đó nhìn Túc Nhất rời đi.
Hiện tại, Thành Khải Uyên có một cảm giác trong lòng.
Tôi luôn cảm thấy rằng Diệp Sơ Dương sẽ không xảy ra chuyện gì.
Rốt cuộc, trong lòng anh, Diệp Sơ Dương đã được thần thánh hóa.
Trong khi Túc Nhất và Thành Khải Uyên đang làm việc hết tốc lực chỉ để đảm bảo rằng Diệp Sơ Dương sẽ không hề gặp rắc rối gì, thì bên đây Diệp Sơ Dương đang dần tỉnh dậy trong một căn phòng kín.
Mở mắt ra, đôi mắt đào hoa dài hẹp đã có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nếu ai đó đứng trước mặt Diệp Sơ Dương vào lúc này, chắc chắn sẽ đoán rằng bây giờ cô ấy thực sự không còn hôn mê. Mọi thứ chỉ là diễn xuất.
Cô đưa tay ra chỉnh lại áo quần và đứng dậy.
Trong căn phòng tối kín này, cô đi lang thang khắp nơi, Diệp Sơ Dương đi dọc theo bức tường, có lẽ là để đoán kích thước của ngôi nhà.
Không có bất cứ đồ vật nào trang trí trong căn phòng nơi cô ấy đang ở, thậm chí còn không có giường.
Điều duy nhất khiến Diệp Sơ Dương cảm thấy có chút an ủi là một cái cửa sổ nhỏ trên tường.
Có một chút ánh sáng từ cửa sổ hắt vào.
Ánh mắt Diệp Sơ Dương từ từ liếc nhìn cửa sổ, và cuối cùng khoanh chân ngồi xuống hấp thu linh khí qua cửa sổ.
Ngồi như vậy một đêm.
Người canh cửa không hề nghe thấy một âm thanh nhỏ trong phòng nào. Anh ban đầu thực sự rất ngạc nhiên. Kết quả là khi anh ta lén nhìn qua cửa sổ nhìn Diệp Sơ Dương, thì thấy người kia đang ngồi dưới mặt đất rất bình tĩnh.
Sáng sớm hôm sau.
Một người đàn ông trong bộ đồ đen đến mở cửa toang phòng ra.
Với hành động này, không gian tối ban đầu của căn phòng lập tức được chiếu sáng.
Ngươi đàn ông mặc bộ đồ đen vẫn thấy Diệp Sơ Dương ngồi khoanh chân trên mặt đất.
Diệp Sơ Dương dường như đã cảm thấy ai đó xuất hiện trong nháy mắt. Cô từ từ mở mắt ra nhìn mọi người.
Người đàn ông đứng trước mặt Diệp Sơ
Dương bị che bởi một chiếc mặt nạ đen, vì vậy cô không thể nhìn thấy mặt anh ta như thế nào, nhưng động lực phát ra từ phía bên kia. Đã cho cho cô biết người trước mặt này chắc chắn không phải là một người tốt.
“Diệp Sơ Dương, Diệp Cửu thiếu” Người đàn ông đột nhiên mở miệng và nhìn chằm chằm vào cậu bé trước mặt.
Thật ra mà nói, khi biết Diệp Sơ Dương là tên nhóc được Diệp Tu Bạch đưa ra ngoài, ông có chút ngạc nhiên. Nhưng những bất ngờ như vậy nhanh chóng tan biến.
Sau khi xem xét những lời của người đàn ông, Diệp Sơ Dương từ từ đứng dậy, sau đó phủi phủi bụi không tồn tại trên người, lười biếng khoanh tay nhìn người đàn ông “Có vẻ như ông biết khá nhiều. Vậy tại sao không tự giới thiệu một chút?”
Mặc dù sự xuất hiện của Diệp Sơ Dương ở đây là thực sự có chủ ý, nhưng cô thực sự không biết danh tính của người đàn ông lớn tuổi này là ai.
Tất nhiên, đây cũng là lý do quan trọng tại sao cô lại xuất hiện ở đây.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Diệp Sơ Dương, lúc lâu sau nói, “Tôi mà Moore.”
Ồ.
Họ Moore.
Khi nghe đến hai từ này, Diệp Sơ Dương đã hiểu ra mọi chuyện.
Trước khi cô đến đây, Túc Nhất có nói qua với cô về chuyện xảy ra gần đây giữa Lục Nhị gia và nhà Moore. Vì vậy, cô đã hiểu tại sao cô lại có mặt ở đây.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, khịt mũi: “Ông muốn dùng tôi để uy hiếp Lục Nhị gia?
“Gần như là vậy, ta càng hy vọng có thể lợi dụng cậu để bọn họ giao bản vẽ thiết kế vũ khí ra đây.”