Edit: Tử Đằng VW
Đối với phản ứng của Diệp Sơ Dương, Moore dường như có chút bất ngờ.
Ông nhìn Diệp Sơ Dương với một cái nhìn không rõ ràng, cuối cung hỏi, “Cậu không sợ à?”
“Ông nghĩ rằng tôi sẽ sợ hãi vì mấy câu nói của ông không?” Diệp Sơ Dương hỏi lại ông ta, đôi mắt đào hoa đầy mê hoặc nhanh chóng lóe lên vài tia ranh mãnh.
Người đàn ông lớn tuổi trước mặt này luôn có một sự tự tin lớn, và cô đương nhiên cũng có.
Còn nữa, nếu Diệp Sơ Dương dám mượn cơ hội để đến nơi này, đương nhiên cũng đã có biện pháp đối phó. Mặt khác, Nếu Diệp Tu Bạch đã biết cô đến trại căn cứ của gia đình Moore, liệu có nghĩ rằng cô bị điên?
Ya, đương nhiên là không rồi.
Nói không chừng khi Diệp Tu Bạch phát hiện cô ở nơi này có khi còn tức giận muốn chết ý chứ.
Diệp Sơ Dương vô thức đưa tay sờ sờ mũi, rồi chuyển ánh mắt.
Vài phút sau, Diệp Sơ Dương bị đưa về căn phòng đầu tiên.
“Ngài Kage, ông Lục đã đến rồi.”
Sau khi người đàn ông canh giữ Diệp Sơ Dương ra khỏi phòng, một người đàn ông khác từ chỗ sâu trong hành lang liền đi tới chỗ người đàn ông, thì thầm.
Nghe vậy, Kage hơi hơi nheo đôi mắt lại, và nở một nụ cười thâm hiểm đằng sau chiếc mặt nạ, hắn thấp giọng nói “Có vẻ như danh tính của Diệp Cửu thiếu vẫn còn khá hữu ích. Ít nhất là Lục Cảnh Hành và Diệp Tu Bạch tạm thời vẫn chưa từ bỏ cậu ta.”
Dứt lời, hắn phất phất tay, cùng người kia rời khỏi phòng giam Diệp Sơ Dương.
Vài phút sau, trong đại sảnh của biệt thự nhà Moore, Kage liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa yên tĩnh uống trà.
Lục Cảnh Hành hôm nay mặc nguyên một bộ quần áo màu đen, khi buông chung trà mặt anh không có biểu hiện gì, nếu so sánh với lúc hi hi ha ha bình thường, thì hôm nay lại vô cùng lạnh nhạt và nghiêm túc.
Lục Cảnh Hành ở cùng Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch vẫn luôn là cái hình tượng không đứng đắn, nhưng trước mặt người ngoài, anh lại rất đứng đắn. Đặc biệt là khi ở trước mặt
với người của gia tộc Moore.
Có thể nói Gia tộc Moore có thù với Lục Cảnh Hành, nói từ hôm nay đến ngày mai từ không có gì nói đến khi thở dốc cũng không hết. Nếu lúc này Lục Cảnh Hành còn có thể cười được, thì đúng là thật sự gặp quỷ rồi.
Thời điểm Kage bước đến, Lục Cảnh Hành đang cầm chung trà trong tay hơi dừng lại một chút, ngay sau đó cũng coi như không có gì, thong thả ung dung buông chung trà, khuôn mặt lạnh lùng.
Một phút đồng hồ sau, Kage đi tới ngồi trước mặt Lục Cảnh Hành.
Kage nhìn xuyên qua chiếc mặt nạ, ánh mắt dừng ở khuôn mặt lãnh đạm không hề có cảm xúc của Lục Cảnh Hành, hắn bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, nói “Xem ra Diệp Cửu thiếu ở trong lòng Lục nhị gia vẫn là vị trí quan trọng nhất. Cũng không biết là Lục tiểu thiếu gia quan trọng hơn hay Diệp Cửu thiếu càng quan trọng hơn?”
Nghe một phá lệ ý vị không rõ ràng, Lục Cảnh Hành hơi nheo nheo mắt lại, “hôm nay vấn đề này và mục đích tôi tới đây có liên quan gì nhau sao?”
Trong lòng Lục Cảnh Hành, quan trọng nhất khẳng định là Lục Diệc Nhiên, rốt cuộc nó cũng là cháu ngoại của anh ta, là người thừa kế duy nhất của Lục gia.
Nhưng mà, Diệp Sơ Dương cũng không thể vứt bỏ.
Bằng không Diệp Tu Bạch sẽ đem anh ta đi giết luôn.
Cũng không biết tên Kage này hỏi vậy là có ý gì.
Sau những lời mỉa mai của Lục Cảnh Hành, Kage mỉm cười chậm rãi mở miệng, “Ta bất quá chỉ là nhất thời hứng khởi hỏi một chút mà thôi, Lục nhị gia tức giận làm gì. Trở lại chuyện chính thôi, Lục nhị gia có mang theo bản vẽ vũ khí đến không?”