*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Tử ĐằngTừ trái qua phải nhìn lại, có thể nhìn thấy rõ ràng Diệp Sơ Dương đang dựa vào cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì. Còn những người khác, ví dụ như Từ Đinh Linh hoặc là Du an, đều đang chăm chỉ làm việc tại địa điểm của chính mình.
Ánh mắt Đàm Minh Khôn nhìn qua một lượt hết mọi người, cuối cùng lại nhìn trở lại chỗ Diệp Sơ Dương.
Vừa rồi những sự việc phát sinh ở trong phòng ngủ, Đàm Minh Khôn đều không thể nhìn thấy rõ ràng.
Ông quay đầu nhìn người đang đứng bên cạnh mình, chú ý tới ánh mắt của đối phương cũng đang nhìn thiếu niên kia, sau một lúc trầm tư, ông nói, “Người của Diệp gia này, là người đặc biệt. Ngoại trừ biết cậu ta là người của Diệp gia ra, thì không điều tra ra được tin tức gì hết.”
Nghe vậy, người đàn ông đứng bên cạnh bỗng cảm khái một câu, “Cũng là họ Diệp à.”
“Uhm. Nhưng mà tôi cảm thấy cậu ta so với môn chủ Diệp Sơ, còn thua kém không ít.” Đàm Minh Khôn híp mắt, thanh đạm mở miệng.
Đột nhiên một người đứng trong bóng tối bỗng chốc cười nhạo ra tiếng.
Sau một tiếng cười lạnh của người kia, liếc mắt một cái, cúi đầu chàoi Đàm Minh Khôn, cuối cùng chậm rãi mở miệng, “Điểm này ông nói không sai. Nhưng mà, thiếu niên này cũng không phải nhân vật đơn giản. Ông không thấy cậu ta đã mở thiên nhãn sao?”
“Cái gì? Cậu ta đã mở thiên nhãn?” sắc mặt Đàm Minh Khôn vì câu nói này mà đột nhiên trở nên nghiêm túc lên. Ông không thể tưởng tượng nổi lại lần nữa nhìn thoáng qua Diệp Sơ Dương, lúc nhìn đến khuôn mặt của thiếu niên trẻ, sự kinh ngạc trong mắt ông càng thêm rõ ràng.
Đàm Minh Khôn hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Sơ Dương đã mở thiên nhãn.
Điều này dường như là không có khả năng.
Cậu thiếu niên này
nhìn qua cũng chỉ khoảng hơn mười tuổi, như thế nào lại -------
Hơn nữa, nếu cậu ta thực sự đã mở thiên nhãn, thì ông lập tức đem những lời mình vừa nói đều thu hồi lại. Thiếu niên trước mắt này khả năng là có cùng tư cách với Diệp Sơ.
Đàm Minh Khôn mới vừa nghĩ như vậy, lại lần nữa nghe được người bên cạnh mở miệng, “Cậu ta không chỉ mở thiên nhãn, mà thuật pháp thiên nhãn cậu ta dùng đều là Huyền môn. Đàm Minh Khôn, ông hãy trực tiếp đi điều tra xem.”
Câu nói vừa dứt, Đàm Minh Khôn giờ phút này không biết nên nói gì nữa.
Ông kinh ngạc nhìn vào màn hình, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc hết sức.
Rõ ràng là tuổi còn trẻ, mà sao ---------------
Sau một lúc kinh ngạc, Đàm Minh Khôn hơi khom khom lưng với người bên cạnh, sau đó lập tức nói, “Tôi biết rồi.”
*
Nửa giờ sau, tất cả mọi người đều tự mình đi khảo sát địa điểm, sau đó đi tới đại sảnh tập hợp.
Đàm Minh Khôn theo thói quen đếm người trong hiện trường, nhưng sau đó lại ngẩn cả người, “Sao lại chỉ có chín người? Còn có ai không quay về ư?”
Chín người?
Nghe thấy câu này, mấy người trong hiện trường nhìn lẫn nhau một cái, đều nhìn thấy trong mắt đối phương một màn kinh ngạc không ít.
“Ây, chờ một chút, có phải là thiếu cái anh tán tu kia không?”
Một người trong đám vừa nói, mọi người tức khắc hướng tới Diệp Sơ Dương và Từ Đinh Linh mà nhìn.