*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Tử ĐằngNếu nói ngay từ đầu biết Khổng Gia Danh đã chết, Đàm Minh Khôn có sắc mặt khó coi, thì ngay lúc này sắc mặt khó coi ấy đã đạt tới một cảnh giới, đó là bình tĩnh.
Đàm Minh Khôn mắt lạnh nhìn chăm chú vào sáu cá nhân kia, cuối cùng mở miệng, “Về chuyện của Không Gia Danh cũng là chuyện đã xảy ra, chúng tôi nhất định sẽ cho các vị một lời giải thích. Chuyện đã là như thế, cũng không thể sống lại được. Vì không thể xác định những người ở hiện trường lúc đó có liên quan đến chuyện này hay không, cho nên thời gian tiếp theo chỉ có thể mời các vị tiếp tục trở lại khách sạn.”
Nói xong những lời này, Đàm Minh Khôn mới nói về chuyện thi đấu.
“Tại vòng thi thứ hai này chúng tôi chỉ chọn ra năm người, bọn họ chính là Diệp, Từ Đinh Linh, Du An, Hứa Xương và Lưu Tam Thổ. Năm vị này đã lọt vào vòng trong, ba ngày sau xin mời vào tham dự cuộc thi tiếp.”
Sau khi công bố kết quả, Đàm Minh Khôn liền một giây không nói thêm gì với những người trong đại sảnh nữa, mà lập tức xoay người đi ngược lại phía khu vườn.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương nheo nheo mắt, không do dự, lập tức kéo Từ Đinh Linh đi theo.
Thấy hành động này của Diệp Sơ Dương, Du An có chút bất ngờ.
Cái tên Diệp Sơ Dương này đây là có ý gì? Định ở chỗ này trộn lẫn một chân sao? Vẫn nói ------
Sau khi suy nghĩ vài giây, Du An cũng không do dự liền đi theo.
Hắn thật ra muốn nhìn xem rốt cuộc Diệp Sơ Dương muốn làm cái gì. Sau khi ba người đi theo Đàm Minh Khôn, mấy người còn lại lại quay sang nhìn sau.
“Chúng ta có nên đi
qua xem không?” Một người hỏi.
Nghe vậy, một người khác vội vàng lắc đầu, “Đừng đi, đừng cản đường họ. Mấy người bọn họ rất cuộc vẫn lợi hại hơn chúng ta.”
Nói xong câu đó, người nọ liền dẫn đầu rời đi. Mấy người còn cảm thấy lời nói này thật có lý, lại liếc nhìn nhau một cái, cũng không chần chừ gì nữa.
Đám người bên kia rời đi, thì lúc này đám người Diệp Sơ Dương đã đi tới bên này khu vườn.
Đàm Minh Khôn nhìn thấy vài người xuất hiện trước mặt, đang muốn kêu mọi người quay về, thì trong đầu bỗng nhiên hiện lên cái gì đó.
Cuối cùng, ông nhìn sâu vào Diệp Sơ Dương, hoàn toàn cam chịu một loạt hành vi của đối phương.
“Các cậu nhìn thấy vấn đề gì sao?” Đàm Minh Khôn bỗng nhiên mở miệng.
Nghe vậy, mấy người Diệp Sơ Dương liếc mắt nhìn nhau một cái. Rồi càng đi đến gần vị trí của thi thể.
Khổng Gia Danh chết ở bên cạnh một bụi hoa không biết tên, thân mình đang trong tư thế vặn vẹo quỷ dị, nhìn qua đúng là dọa người.
Nhưng điều này còn không đủ để làm cho sắc mặt Đàm Minh Khôn trở nên khó coi như thế?
Khi Diệp Sơ Dương tiến lên một bước xem xét, liền nhìn thấy khuôn mặt của Khổng Gia Danh đã bị hủy hoàn toàn.
Trên mặt nam thanh niên toàn vết lõm đều là do dấu vết của móng tay cào qua, có chỗ bị cào sâu, thịt đều toác ra hết, sâu đến nỗi có thể nhìn thấy tận xương.