*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Thúy Hường
Beta: Snow
Kage sau khi nhìn thấy cô gái này xuất hiện, vẻ mặt muốn có bao nhiêu đặc sắc thì có bấy nhiêu đặc sắc.
Khiếp sợ, kinh ngạc, đến cuối cùng hóa thành bình tĩnh.
Kage là thật sự không nghĩ tới cô gái trước mặt này thực sự là thuộc hạ của Lục Cảnh Hành——
Sao có thể?
Mà lúc Kage đang vô cùng khiếp sợ, cô gái tóc vàng bỗng nhiên cười một tiếng, “Kage, nhìn thấy tôi không gọi một tiếng mẹ sao?”
Giọng nói rơi xuống, sắc mặt Kage mắt trở nên vô cùng khó coi.
Mà hai người Túc Nhất và Lục Cảnh Hành ở bên cạnh khóe miệng không tự chủ được mà giật giật, trong mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Không sai.
Cô gái bỗng nhiên xuất hiện này chính là tình nhân của Bernard đã được nhắc đến trước đó, cũng chính là người phụ nữ trùm buôn thuốc phiện ở vùng tam giác vàng—— Laura.
Thân phận trước đây hiển nhiên là vì che giấu gia tộc Moore, cho đến thân phận sau này là thật hay giả, ngoại trừ bản thân cô ấy thì có lẽ ai cũng không biết.
“Chậc. Vậy mà đi giết chết cha của mình.” Laura liếc nhìn anh ta cười như không cười, ánh mắt lập tức chuyển động một vòng nhìn thi thể của Bernard vẫn còn đang chảy máu, cuối cùng ngữ khí buồn bã nói, “Nhưng mà cậu phí hết tâm tư giết chết cha của mình cũng vô dụng, vị trí gia chủ của Moore, một người con riêng như cậu làm sao mà leo lên được vị trí đó?”
Laura từ sau khi trở thành tình nhân của Bernard vẫn luôn ở trong nhà chính của gia tộc Moore, đối với một số chuyện quả thực không cần phải biết quá rõ.
Con riêng cũng chỉ là con riêng, không có gì phải bàn.
Vốn dĩ Kage cho rằng mình có thể nắm chắc phần thắng nhưng sau khi nghe Lục Cảnh Hành và Laura người nói một câu ta đáp một câu, sắc mặt đen tới mức có thể chảy ra mực.
Anh hung hăng thở một hơi, thật sự là không nghĩ tới chào đón mình sẽ là một cảnh
tượng như vậy.
Chẳng qua ——
Trong mắt Kage lóe lên một tia ánh sáng âm u nhanh chóng.
Không có quan hệ, chuyện còn chưa tới mức vô phương cứu chữa. Anh còn có một vũ khí bí mật chưa có lấy ra.
Nghĩ đến đây, trên mặt Kage lại lần nữa lộ ra một nụ cười, anh cười nhạo một tiếng nói, “Lục Cảnh Hành, ngươi cho rằng ngươi thắng sao?”
“Chẳng lẽ không phải? Ngươi còn thủ đoạn gì nữa, không bằng lôi ra hết đi.”
Khi Lục Cảnh Hành nói ra nhũng lời này hiển nhiên không đặt Kage vào trong mắt, ngữ khí có bao nhiêu lãnh đạm thì có bấy nhiêu lãnh đạm. Mắt anh nhìn về phía Kage thậm chí còn mang theo mấy phần cười nhạo.
Nếu là lúc này Kage thật sự không có một át chủ bài, ngay lúc này nhất định sẽ tức đến hộc máu.
Thế nhưng rất hiển nhiên, chuyện còn chưa tới mức độ tệ nhất.
Kage lấy điện thoại ra nhấn mấy cái.
Vài phút sau, ánh mắt của đám người Lục Cảnh Hành tò mò nhìn xuống, một bóng người chậm rãi từ lầu hai đi lên lầu ba, sau đó đi trong vòng vây của mọi người.
Người tới mặc một bộ đồ màu đen, áo khoác đen quần dài đen, giày Martin màu đen.
Cho dù lúc này cô đang cúi đầu thấp, lại đội mũ, nhưng mà Lục Cảnh Hành có người mù cũng nhận ra được người trước mặt này chính là cháu trai của Diệp Tu Bạch!
Lục Cảnh Hành: “……”
Túc Nhất: “……”
Hai người sau một lúc im lặng, hai người không thể nhịn được nữa liếc nhìn nhau, và thấy được một sự bất đắc dĩ từ trong ánh mắt của đối phương.