*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Cá
Nghĩ vậy, biểu cảm trên mặt Diệp Sơ Dương càng thêm ghét bỏ. Cô không nhìn đệ tử phái Mao Sơn nữa mà nhanh chóng đi đến bên cạnh Từ Đinh Linh, nhàn nhạt hỏi, “Xảy ra chuyện gì thế?”
Sau vòng thi thứ hai, Từ Đinh Linh được Diệp Sơ Dương đưa về rồi thuận lợi trở thành một thành viên của tổ chức phong thuỷ nước Z. Bây giờ, Từ Đinh Linh chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời Diệp Sơ Dương.
Cậu ta nghĩ nghĩ một lát chắc để sắp xếp câu từ, rồi cuối cùng nói, “Du An chết rồi, sau đó người phái Mao Sơn nói…”
“Nói tôi là hung thủ giết người, sau đó thấy tôi xuất hiện thì rất tức giận muốn đánh tôi.” Diệp Sơ Dương nhướn mày, đoán được những lời kế tiếp.
Nghe vậy, Từ Đinh Linh lập tức gật đầu.
Chậc.
Diệp Sơ Dương không rõ ý tứ cười một tiếng, tiện đà quay đầu nhìn đệ tử phái Mao Sơn đã bò dậy khỏi mặt đất.
Nói thật, cái chết của Du An đúng là có làm cô hơi bất ngờ.
Đang êm đẹp như thế sao lại đột nhiên chết được?
Tuy rằng đêm qua ý thức của Diệp Sơ Dương mơ hồ không rõ ràng nhưng cô vẫn có thể khẳng định chắc chắn đêm qua mình không ra khỏi cửa.
Cô nhìn mấy người trước mắt, đúng lúc này, Đàm Minh Khôn vẫn đang xem kịch hay đột nhiên mở miệng, “Diệp, cậu cần giải thích chuyện này rõ ràng ra. Giải thích rõ là chúng ta đang thi đấu.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương bất ngờ nhìn ông ta.
Cô còn tưởng rằng Đàm Minh Khôn sẽ thốt ra câu___
Huỷ bỏ tư cách thi đấu.
Cô cong cong khoé miệng, sau đó gật đầu, “Được, mấy người muốn biết cái gì, tôi giải thích cho mà nghe.”
Tuy bây giờ Diệp Sơ Dương gần như đã bị buộc tội giết người nhưng cô vẫn cần phải bình tĩnh và
giải thích rõ ràng. Chuyện này không chỉ là thanh danh của một mình cô mà còn là thanh danh của toàn bộ nước Z.
Diệp Sơ Dương sẽ không đem thanh danh nước Z ra làm trò cười.
Mọi người thấy Diệp Sơ Dương nói vậy cũng hơi kinh ngạc, nhưng mà nghĩ kĩ lại thì bây giờ ngoài việc yên lặng trả lời câu hỏi thì còn có thể làm gì kia chứ?
“Tôi muốn hỏi một vấn đề,” lúc Đàm Minh Khôn còn chưa kịp mở miệng, Diệp Sơ Dương đã lên tiếng trước, cô duỗi tay sờ cằm, ánh mắt lướt qua người đệ tử phái Mao Sơn, “Tại sao các anh lại cho rằng tôi giết Du An? Quả thật quan hệ giữa tôi và Du An không tốt lắm, nhưng quan hệ giữa anh ta với các anh thì tốt sao?”
Diệp Sơ Dương vừa dứt lời, ngoại trừ Từ Đinh Linh thì sắc mặt hai gã dự thi còn lại đều thay đổi.
Theo như lời Diệp Sơ Dương, quan hệ giữa bọn họ và Du An cũng không tốt. Dù sao thì hầu hết mọi người đều không thích hành động của đệ tử phái Mao Sơn. Nói vậy thì quả thật mỗi người bọ họ đều đáng nghi.
Nhưng hiển nhiên là chuyện không đơn giản như vậy.
Đàm Minh Khôn nhìn thoáng qua mọi người, cuối cùng nói, “Theo đệ tử Mao Sơn nói thì bọn họ muốn lợi dụng cái chết của Du An lúc trước để nhân tiện giết cậu.”
Diệp Sơ Dương: “…Nhân tiện? Các người cũng thành thật đấy.”
Nói rồi cô trợn mắt, “Dựa theo cách nói của các người thì người bị hại thực ra là tôi mới phải?”