Edit: Tử Đằng Vietwriter
Tuy là đại khái đều đã đoán được, nhưng Diệp Sơ Dương không định đi ra ngoài nhanh như vậy.
Cô nhìn kỹ lại tất cả đồ vật trong phòng này lần nữa.
Không thể không nói, đám người Đàm Minh Khôn cũng thật có lương tâm, dù sau khi đã phát hiện ra chân tướng sự thật, cũng không làm xáo trộn nơi này, mà hoàn toàn để nguyên hiện trạng như cũ.
Ít nhất, hết thảy những thứ bày biện ra thế này, khi Diệp Sơ Dương nhắm mắt lại nhìn thấy cũng là đều đặt giống nhau y hệt.
Lúc Diệp Sơ Dương đi ngang qua Từ Đinh Linh, thuận miệng hỏi một câu, “Có tìm được gì không?”
Nghe vậy, Từ Đinh Linh lắc lắc đầu, trên mặt có một chút ngượng ngùng, “Tôi không dám động vào đồ ở nơi này.” Sợ bị nhiễm cái gì thì xong luôn.
Đến nỗi Diệp Sơ Dương -------
Không hề gì. Con người thực lực cường ngạnh, hoàn toàn chẳng sợ gì.
Diệp Sơ Dương nghe Từ Đinh Linh nói liền tức khắc cười lên.
Cô nhìn thoáng cô đối phương, cười nói, “Người đã chết lâu như vậy, oán khí cũng bị tiêu trừ hết. Anh còn sợ cái gì chứ?” Vừa nói, ánh mắt Diệp Sơ Dương vừa lướt qua một vòng.
Nhưng ngay sau đó ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.
Dừng ngay chỗ một cái đồng hồ báo thức nho nhỏ.
Đồng hồ báo thức thoạt nhìn rất cổ xưa, lại không có điểm gì kỳ lạ.
Chỉ là, Diệp Sơ Dương cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Cô vươn tay cầm lấy đồng hồ báo thức, cẩn thận nhìn thật lâu, rốt cuộc đã hiểu điểm kỳ lạ là ở chỗ nào.
Cái này được thiết kế cũng giống như chiếc đồng hồ báo thức, giữa hai số có bốn khoảng cách, mỗi số đại diện cho một phút. Nhưng chỉ có ba cái ô vuông giữa hai số của đồng hồ báo thức này.
Đây mới là phần kỳ lạ của nó.
Diệp Sơ Dương nheo nheo mắ, cuối cùng thuận tay đem cất chiếc đồng hồ trong túi áo của mình.
Động tác này làm cho Từ Đinh Linh bên cạnh thấy bất ngờ.
Cậu ta vừa làm gì vậy
chời?
Thanh niên trẻ mặt hoa da phấn ngơ ngác nhìn cô, đương nhiên Diệp Sơ Dương cũng chú ý đến ánh mắt này, cô hướng về phía Từ Đinh Linh cười cười, trên mặt làm như không có gì to tát, “Đồ cổ đấy, đem ra ngoài bán sẽ được nhiều tiền.”
Từ Đinh Linh: “.....................” Chậc. Lời này tuy là nói không sai, nhưng như vậy thật sự là không tốt đâu à!
Diệp Sơ Dương lại phảng phất nhìn Từ Đinh Linh với tâm trạng phức tạp, cươi hỏi “Anh không định lấy hai cái ra ngoài bán à? Tôi cùng với anh, không nên bỏ lỡ cơ hội này.”
Từ Đinh Linh: “........... Không được đâu!”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cảm thấy có một chút đáng tiếc nhìn anh ta một cái, sau đó ánh mắt lại xẹt qua mấy cái đồ vật nhỏ, cuối cùng hình như có chút bất đắc dĩ xua xua tay, “Được thôi. Đáng tiếc cho anh!”
Từ Đinh Linh: “................”
Không biết vì cái gì, mãi cho đến tận lúc này, trong lòng Từ Đinh Linh mới có cảm giác Diệp Sơ Dương có một chút không đáng tin cậy.
Tất nhiên, anh hy vọng đây chỉ là ảo giác.
Cuối cùng, Từ Đinh Linh và Diệp Sơ Dương đi lại một vòng quanh phòng, lúc này mới ước định thời gian đã gần hết, liền bò từ từ lên mặt đất.
Sau khi đi ra khỏi mặt đất, Từ Đinh Linh hỏi, “Diệp, cậu đã biết rõ hết chưa?”
“Đã nắm rõ, nhưng cũng không biết có đoán đúng không.” Vừa nói, cô vừa xoay cái eo lười, ánh mắt cười cười nói, “Đi thôi, chúng ta đi tìm Đàm Minh Khôn nghiệm chứng một chút, xem có đúng hay không.”
Nghe vậy, Từ Đinh Linh lập tức gật đầu.