Edit: Tử Đằng Nghiêm túc mà nói, mấy ngày nay Diệp Sơ Dương cũng thực sự không có làm cái chuyện gì khác người.
Chỉ cảm thấy hằng ngày ở trong khách sạn thật là nhàm chán.
Vì thế cô liền cùng cái đuôi nhỏ mỗi ngày đều đi theo Lục Cảnh Hành, đi dạo ở gia tộc Moore.
Gia tộc Moore từ sau cái chết của tộc trưởng và Kage, những người thừa kế còn lại về cơ bản đều là những kẻ bất tài. Mặt khác tộc trưởng cũ gia tộc Moore cũng không biết rõ tâm cơ của Kage nên vẫn nâng đỡ ông ta.
Mặc dù Diệp Sơ Dương còn được tiểu tỷ tỷ Laura bên cạnh che chở, nhưng cả gia tộc Moore quả thực sẽ để cho cô thoải mái tùy tiện đi dạo sao?
Điều này làm cho Lục Cảnh hành giống như bà mẹ già, lo lắng muốn chết.
Cái này thật sự làm cho Diệp Sơ Dương không có lời nào để nói.
Nhìn thấy cái ánh mắt xem thường của Diệp Sơ Dương, Lục Cảnh Hành cũng nhìn lại cô bằng ánh mắt xem thường ấy.
Nhưng mà, rốt cuộc anh ta vẫn là chống cự không được.
Sau khi Diệp Sơ Dương lên máy bay, Lục Cảnh Hành mới chậm rãi xoay người rời đi. Thuộc hạ đi theo bên cạnh Lục Cảnh Hành quay đầu lại nhìn thoáng qua, phảng phất còn có thể nhìn thấy thiếu niên nào đó đang trong tư thái lười biếng.
Anh ta bỗng nhiên nhỏ giọng nói, “Nhị gia, thuộc hạ cảm thấy Cửu Thiếu này, thật sự thật đặc biệt.”
Nghe vậy, trên mặt Lục Cảnh Hành lập tức liền lộ ra một tràng cười, “Ngươi nói rất đúng. Nếu cậu ấy thực sự chỉ là một người bình thường như bao người khác, ta tin rằng dựa theo ánh mắt của Diệp Tu Bạch kia, chắc chắn không xem trọng cậu ta.”
Lục Cảnh Hành cùng Diệp Tu Bạch đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, anh tất nhiên là biết ánh mắt đối phương rốt cuộc cao đến mức nào.
Có người nói những cô gái có ý với Diệp Tu Bạch, không dưới hai mươi cô. Hơn nữa những cô này cũng không phải những cô gái bình thường, đều là những người có gia thế khủng, lại còn rất xinh đẹp.
Ta cũng chưa thấy Diệp Tu Bạch có nửa điểm để ý đến bọn họ.
Đàn ông thì càng khỏi cần phải nói.
Những người đàn ông ưu tú giống Diệp Tu Bạch, hằng năm đều có thêm ở bên cạnh anh ta, nhưng thực sự cũng không thấy anh ta có ý gì khác với những người đó.
Bởi vậy có thể thấy rằng,
ánh mắt Diệp Tu Bạch thực sự rất cao.
Lại nói đến Diệp Sơ Dương được Diệp Tu Bạch coi trọng, tuyệt đối không phải một người tùy tiện bình thường, thật sự điều này không sai.
Thuộc hạ của Lục Nhị Gia sau khi nghe Nhị gia nhà mình nói vậy, dường như thấy rất có đạo lý. Vì thế mười phần nghiêm túc gật gật đầu.
*
Bên này Lục Cảnh Hành đã rời khỏi sân bay, bên kia Diệp Sơ Dương và Túc Nhất đã ngồi trên máy bay.
Mấy giờ sau, máy bay đáp ở sân bay đế đô.
Diệp Sơ Dương vô thức theo dòng người đi ra ngoài, kết quả lại đột nhiên bị người khác đâm xầm vào một chút.
Tuy ở đây có rất nhiều người, nhưng Túc Nhất vẫn rất có trách nhiệm và bảo vệ được Diệp Sơ Dương.
Hiện giờ, vừa thấy Diệp Sơ Dương bị người đụng phải một chút, Túc Nhất lập tức liền tiến lên một bước, đem Diệp Sơ Dương che chắn phía sau mình.
“Cửu Thiếu, cậu có sao không?”
Diệp Sơ Dương xoa xoa eo bụng mình, lắc lắc đầu, “Không sao, đoán là do không cẩn thận thôi.”
Sau khi nói xong câu đó, Diệp Sơ Dương cũng không lãng phí thời gian, mà ra hiệu cho Túc Nhất, hai người nhanh chóng rời sân bay.
Lúc này dù là Diệp Sơ Dương hay là Túc Nhất, hai người đều đem sự va chạm hồi nãy coi như ngoài ý muốn.
Diệp Sơ Dương khi về lại chung cư, đầu tiên là đi quanh một vòng, nhưng lại không tìm thấy người muốn nhìn thấy.
Túc Nhất vừa thấy hành động đi tìm loạn lên của đối phương, liền biết Diệp Cửu Thiếu nhà bọn họ đang muốn làm gì.
Đơn giản chính là muốn tìm Diệp Tam Gia nhà bọn họ mà thôi.
Nghĩ nghĩ, Túc Nhất vẫn là có lòng tốt nói với Diệp Sơ Dương, “Cửu Thiếu, Tam Gia hiện đang ở Công ty còn chưa về.”