Edit: Tử Đằng Diệp Mộ Thành không biết những người khác nghĩ như thế nào, nhưng theo ý kiến của hắn, đây chính là một chuyện.
Suy nghĩ này, hắn nhìn người trước mắt trong ánh mắt có vài phần thâm ý.
Diệp Sơ Dương hoàn toàn giống như không xem ý tứ của đối phương vào trong mắt, nhếch nhếch miệng nói, “Em và chú út xác thực là quan hệ khá tốt, sau tất cả chú út cũng đối tốt với em, anh nói đúng không, anh tư?”
Nghe vậy Diệp Mộ Thành cũng cười nhếch môi, học bộ dáng của Diệp Sơ Dương, nghe như không hiểu ý và lời của đối phương, chỉ cười nhạt nói, “Chính xác là nhìn thấy đúng như vậy, Tam Gia đối với em thật sự tốt. Như vậy, người anh như anh cũng yên tâm rồi, có Tam Gia ở bên cạnh giúp đỡ em, đến lúc đó bắt đầu quản lý Diệp gia cũng sẽ không quá khó.”
Cái gì gọi là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, Diệp Mộ Thành chính là như vậy. (Người Việt Nam mình có câu: đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy)
Đôi khi đúng là Diệp Sơ Dương rất bội phục vị tứ ca này nhà mình.
Cứ một ngày hằng năm lại đem chính mình ngụy trang thành bộ dạng này, rõ ràng trong lòng hận cô muốn chết, nhưng mỗi lần khi nhìn thấy cô, lại cũng coi như chẳng có việc gì xảy ra, còn có thể cùng cô trò chuyện.
Không chừng đến nội tâm cũng rất là mệt.
Nhưng nếu tâm đều mệt mỏi như thế, Diệp Sơ Dương cũng không ngại làm cho đối phương tâm càng thêm mệt.
Sau câu nói kia của Diệp Mộ Thành, Diệp Sơ Dương tức khắc lộ ra một mạt nụ cười ngọt ngào, “Không chỉ có anh tư yên tâm, mà em cũng yên tâm, có khi đến lúc đó Diệp gia trong tay em lại phát triển mạnh mẽ cũng nên.”
“Anh tư, anh nói đúng hay không?” Diệp Sơ Dương cười tủm tỉm hỏi Diệp Mộ Thành.
Nghe vậy, người thanh niên lập tức liền cười, “Như vậy là tốt nhất.”
Hai vị thiếu gia của Diệp gia, anh một câu tôi một câu mà đẩy thành cuộc khẩu chiến. Chú bảo vệ đứng bên cạnh đang nghe đến câu đầu cuộc đối thoại của hai người, liền có chút bừng tỉnh.
Vị thiếu niên đầy cảm tình đứng trước mặt
mình này là Diệp gia Diệp Cửu Thiếu?
Ông chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi, “Tứ thiếu, vị kia là....”
Chú bảo vệ tuy còn chưa nói xong, nhưng Diệp Mộ Thành cũng đã hiểu ý của ông.
Hắn gật gật đầu với chú bảo vệ, hướng về đối phương cười giới thiệu, “Về sau này chú để tâm một chút, vị này chính là Cửu thiếu của Diệp gia chúng ta, chủ nhân chân chính của Diệp gia.”
Trong suy nghĩ của Diệp Mộ Thành và lời trong miệng của anh ta rốt cuộc là không giống nhau.
Chú bảo vệ sau khi nghe những lời của Diệp Mộ Thành, không chút suy nghĩ, lập tức liền cúi đầu hướng về phía Diệp Sơ Dương, sau đó xin lỗi nói, “xin lỗi Diệp Cửu thiếu, vừa rồi tôi không nhận ra cậu, thật là ngại quá.”
Nghe vậy, trên mặt tươi cười của Diệp Sơ Dương lập tức trở nên sâu sắc hơn nhiều.
Tất nhiên, cô biết rằng nhân viên bảo vệ trước mặt cô không cố ý, nhưng những lời của Diệp Mộ Thành rất có ý nghĩa sâu sa.
Tình huống này, nhân viên bảo vệ trước mặt này nhận ra Diệp Mộ Thành, nhưng lại không biết cô là chủ nhân tương lai của Diệp gia, điều này không phải là châm chọc thì là gì?
Diệp Sơ Dương lại chẳng quá rõ tâm tư của Diệp Mộ Thành à, nhưng giờ phút này cô lại không quá để ý nhiều thôi, cô chỉ cười cười đối với nhân viên bảo vệ, sau đó ôn hòa nói, “Không sao, cũng là vì cháu tới đây không quá vài lần. Từ giờ trở đi chú sẽ liền nhận ra cháu thôi.”
“Đây là đương nhiên rồi, đương nhiên rồi.” Chú bảo vệ vội vàng mở miệng.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương cũng không làm ông khó xử, chỉ hướng về phía Diệp Mộ Thành nhướng mày, hỏi, “anh Tư đã ăn cơm chưa?”