Đột nhiên nghe được một câu của Diệp Tu Bạch, Diệp Sơ Dương trợn mắt kinh ngạc.
Cô tuy biết chính mình ở nước L cũng xảy ra nhiều chuyện, thế nhưng Lục Cảnh Hành lại đi đem chuyện này kể cho Diệp Tu Bạch, mấu chốt ở đây là Diệp Tu Bạch lại chỉ nhớ kỹ có mỗi một câu như vậy.
Diệp Sơ Dương im lặng, liếc mắt một cái xem xét đối phương, sau đó dùng một vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Tu Bạch kia bằng đôi mắt thâm thúy, hỏi, “xin hỏi chú út có cảm tưởng gì khi nghe thấy những lời đó?”
Diệp Tu Bạch đương nhiên là biết tên nhóc thối nhà mình, cũng đương nhiên là biết khi Diệp Sơ Dương nói những lời này thật sự nghiêm túc thì vẫn là gì. Không hề ghi ngờ gì nữa, tất nhiên là giả.
Lúc này anh chỉ nhẹ nhàng nhìn cô một cái, sau đó thả lỏng thân mình dựa lưng vào ghế, ngữ khí thản nhiên trả lời, “Không có cảm tưởng gì. Chỉ là cảm thấy Lục Cảnh Hành phản ứng rất dữ dội.”
Phản ứng của Lục Cảnh Hành?
Khi đột nhiên nghe thấy mấy chữ này, trong lòng Diệp Sơ Dương hiện ra vấn đề đầu tiên là -------
Phản ứng của Lục Cảnh Hành là cái gì?
Diệp Sơ Dương cẩn thận hồi tưởng lại một chút, cuối cùng cũng nghĩ tới, Lục Cảnh Hành khi đang nghe những lời nói này, phản ứng đầu tiên đó là thật không thể tin nổi.
Hơn nữa anh ta còn tuyên bố, trên thế giới này tuyệt đối không tồn tại loại con gái giống như cô.
Thậm chí cuối cùng Lục Cảnh Hành còn nói to, nếu Diệp Sơ Dương cô mà là con gái, anh ta liền phát sóng trực tiếp ăn phân.
Và cái việc phát sóng trực tiếp ăn phân ấy còn có cả những người khác nữa, Diệp Sơ Dương cũng không có liệt kê ra cả.
Lúc sau, sau khi đã rõ ràng hết, cô bỗng nhiên dùng ánh mắt thần kỳ liếc Diệp Tu Bạch một cái.
Cho nên Diệp Tu Bạch đối với việc cô là con gái khẳng định là không có một chút nghi ngờ. Cảm thấy là cái chuyện cô là con gái, tuyệt đối là không có khả năng.
Diệp Sơ Dương lại lần nữa trầm mặc nhìn anh.
Diệp Tu Bạch bị cô nhìn chằm chằm như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không biết vì sao,
trong lòng cũng dâng lên một cảm giác quái quái.
Cuối cùng anh trầm tư một chút, lấy vẻ mặt nghiêm túc để phá vỡ sự trầm lặng này.
“Tôi chỉ là không tin, cũng không có cùng ý nghĩ với Lục Cảnh Hành.”
“Ồ, chú út không muốn ăn phân.” Diệp Sơ Dương sau khi nghe những lời của anh nói, lập tức liền nghĩ ngay đến ý khác trong lời nói này.
Diệp Tu Bạch gật gật đầu, cô lại nâng quai hàm, lẳng lặng nhìn chăm chú người đàn ông đối diện, sau đó tiếp tục nói với một ngữ khí kỳ quái, “Nghĩ như vậy cũng không có gì là xấu.”
Diệp Sơ Dương cười nói châm chọc, cho nên việc Diệp Sơ Dương bị gọi là con gái liền như vậy không giải quyết được gì.
Tất nhiên, sự việc này cũng không thể khiến cho Diệp Tu Bạch chú ý, nguyên nhân lớn nhất là ở chỗ Diệp Tu Bạch rất tin rằng vợ mình là đàn ông.
Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Diệp Sơ Dương cũng định rời đi, nhưng Diệp Tu Bạch thấy vậy liền chỉ chỉ vào phòng chờ, “Nếu buổi chiều cậu không có kế hoạch làm bất cứ cái gì, thì chờ tôi rồi cùng về. Phòng chờ cái gì cũng có.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt. Nếu người đàn ông của cô đã nói như vậy, cô tuyệt đối cũng không phải loại người không biết nhìn.
Cô gật gật đầu với Diệp Tu Bạch, sau đó xoay người đi tới bên phòng chờ.
Đi vào phòng chờ, Diệp Sơ Dương liếc quanh nơi trang trí này một cái.
Kỳ thực phòng chờ của Diệp Tu Bạch được bố trí cũng không thua gì thư phòng trong chung cư của anh, hơn nữa phong cách trang trí đều là phong cách đơn giản, nhìn sơ thấy trống rỗng, nhưng thật sạch sẽ.