Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cũng chỉ cười: "Quá khen, chuyện này không có liên quan tới tôi, mạng lưới tình báo của Diệp gia thật lợi hại."
Đúng vậy, giống như lời Diệp Sơ Dương nói, về chuyện Bách Minh Nguyệt và Khải Trạch hợp tác, đều là do Diệp Tu Bạch nói với cô.
Hoàn Cảnh thân là công ti dưới trướng của Diệp thị, sự tình đối với đối thủ tất nhiên phải biết.
Nghe vậy, Ôn Phi Vũ hình như cũng cảm thấy rất có đạo lí.
Anh trầm tư một lúc, cuối cùng cau mày hỏi: "Cho nên Bách Minh Nguyệt thật sự tính đem Hoàn Cảnh kéo xuống, nhưng mà còn cậu? Cũng là nghệ sĩ dưới trướng của Cảnh Hoàn mà."
Diệp Sơ Dương bây giờ là nghệ sĩ dưới trướng của Hoàn Cảnh, mà Bách Minh Nguyệt là mẹ của Diệp Sơ Dương lại muốn kéo Hoàn Cảnh xuống.
Đây không phải là định không cho Diệp Sơ Dương sống tốt sao?
Ôn Phi Vũ nghĩ tới đây, biểu lộ trên mặt liền trở nên hết sức kì quái.
Mà đối với chuyện này, Diệp Sơ Dương ngược lại cảm thấy rất bình thường.
Dù sao, từ lúc đầu, Bách Minh Nguyệt chỉ coi Diệp Sơ Dương như một vật để lợi dụng, nếu có thể làm Diệp Sơ Dương nữ giả nam ngồi trên vị ví người thừa kế của Diệp gia qua thời gian 20 năm, tự nhiên cũng sẽ không để ý Diệp Sơ Dương có khó xử hay không.
Bạch Minh Nguyệt muốn, từ đầu tới cuối chỉ là bà ta mà thôi.
Chuyện này, đám người Ôn Phi Vũ không biết, nhưng Diệp Sơ Dương lại biết rõ mà nhìn thấy tận mắt.
Cô nâng khóe miệng cười, lúc sau mới chậm rãi mà uống một ngụm nước chanh, sau mới nhẹ giọng nói:
" Có cái gì đâu, đơn giản là muốn ép tôi quyết định mà thôi."
"Ép cậu quyết định?" Nghe được mấy chữ, biểu lộ trên mặt Ôn Phi Vũ lập tức trở nên kì quái.
Nhưng mà ngay sau đó, hắn liền hiểu ý tứ trong lời nói của Diệp Sơ Dương.
Ôn Phi Vũ có thể yên ổn ngồi trên ghế chủ tịch tập đoàn Ôn thị, tất nhiên anh cũng là người thông minh. Đối với những thủ đoạn trong giới giải trí này, hắn cũng tương đối hiểu biết.
Đến đây, trên mặt Ôn Phi Vũ lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
"Vậy bây giờ cậu tính
làm gì?" Hắn lại hỏi.
"Có thể làm gì bây giờ? Tôi lại không thể được như bà ấy mong muốn."
Lúc nói xong bốn chữ cuối cùng, thiếu niên hơi rũ mắt, trên gương mặt trắng nõn tinh xảo lộ ra chút ý cười: "Như mong muốn của chú ấy là được rồi. Những người khác có quan hệ gì với tôi đâu."
Nghe câu nói như vậy, đầu óc Ôn Phi Vũ lập tức sững sờ.
Nhưng mà anh cũng không xoắn xít.
Trong lòng anh, tuy Diệp Sơ Dương không xử lí chuyện của Diệp gia, nhưng cái này cũng không thể hiểu rằng cô không làm. Chỉ là cô không muốn mà thôi. Nhưng bây giờ bị bức đến lên Lương Sơn, nếu lại không ra tay, không thể nào.
Nghĩ đến đây, một viên đá treo ở đầu tim Ôn Phi Vũ cũng hoàn toàn được hạ xuống.
Anh đem ly rượu uống hết, đem cái ly không đặt ở trên bàn, nói: "Dù sao nếu cậu có chuyện gì cần tôi hỗ trợ, cứ nói. Tôi chắc chắn sẽ giúp cậu."
"Cái kia nếu biết rõ tôi sẽ thua thì sao?" Diệp Sơ Dương đang nghe đến lời sau của hắn, cơ hồ không chút trầm tư, ngược lại lập tức nói ra một câu.
Lời này ở trường hợp nào đó giống như làm người ta suy nghĩ sâu xa.
Nhưng người này tuyệt đối không bao gồm Ôn Phi Vũ.
Thân mình Ôn Phi Vũ thả lỏng dựa vào sofa phía sau lưng, bộ dáng nhìn qua mười phần lười biếng, sau đó nói ra những lời vô cùng chăm chú và nghiêm túc: "Trước tiên đừng nói tôi đối với cậu có một lòng tin tưởng. Mạng của tôi đều là cậu cứu được, cậu cảm thấy tôi sẽ để ý Ôn thị sao?"
Không có Ôn thị, có thể mở lại Đông Sơn.
Không có người thì sẽ không có những thứ kia.