Edit: Tử Đằng“Được, tôi liền hỏi mấy cái chính.” Diệp Sơ Dương đại khái cũng biết Mạc Đình Xuyên đang suy nghĩ cái gì, nên quyết định của anh ta cũng không có gì dị nghị cả.
Có khi giờ phút này viên sĩ quan Lý Long cũng không chịu nổi.
Rõ ràng là chấp hành nhiệm vụ, nhưng lúc này khi về tới trong nước, không chỉ biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, thậm chí lúc mình tỉnh lại còn không biết mình đã làm ra những chuyện gì.
Đổi thành ai đi nữa, tâm tình cũng đều sẽ không tốt.
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương trầm ngân một chút, cuối cùng vẫn là đi tới ngồi xuống trên chiếc ghế bên cạnh Lý Long.
Thời điểm Lý Long nghe thấy Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên đề cập đến mình, liền buông tô cháo rau xanh trong tay xuống, giờ phút này đối diện với ánh mắt Diệp Sơ Dương, anh ta dường như cũng có chút hơi bất an.
Với việc này, Diệp Sơ Dương chỉ nhàn nhạt câu môi cười cười, “Không cần khẩn trương như vậy, tôi chỉ hỏi anh mấy vấn đề mà thôi.”
“Vâng. Diệp Cửu thiếu mời nói.”
Diệp Sơ Dương xuất hiện trước mặt đại chúng rất nhiều lần, mà Lý Long sau khi tỉnh lại cũng nghe một chiến hữu khác nói cho những chuyện phát sinh ngày hôm qua, giờ phút này tự nhiên cũng rõ ràng người đang ngồi trước mặt chính mình đúng là Diệp Sơ Dương.
Chẳng qua hắn không nghĩ tới chính là, một minh tinh như Diệp Sơ Dương, lại hiểu được nhiều thứ như vậy.
Nhìn sĩ quan trẻ tuổi trước mặt, Diệp Sơ Dương hỏi, “Tôi muốn hỏi anh là, trong trí nhớ của anh có đụng phải người lạ nào không, hoặc là có đồ vật nào trên người anh mà không thấy đâu không?”
Hỏi vấn đề này, Diệp Sơ Dương theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn vào người đàn ông một chút.
Những người tham gia quân ngũ cơ bản đều cắt đầu đinh, nếu muốn lấy tóc đi để yểm bùa, đúng là điều thật sự khó.
Cho nên lúc này, ánh mắt Diệp Sơ Dương đặt ở những vật phẩm trên người của viên sĩ quan.
Sau khi nghe được những lời này của Diệp Sơ Dương, Lý Long sửng sốt một chút, sau đó liền bắt đầu cau mày hồi tưởng.
Trầm tư một lúc lâu sau, anh ta lắc lắc đầu, “Người kỳ lạ thì tôi chưa từng gặp, nhưng nói đến chuyện mất đồ. Tôi xác thật
là có mất một đồ vật nhỏ.”
Nghe được những lời này của Lý Long, trên mặt Diệp Sơ Dương lộ ra thần sắc hiểu rõ, bên kia Mạc Đình Xuyên dường như cũng nghĩ ra cái gì rồi, ánh mắt bỗng dưng trở nên thâm trầm hơn rất nhiều.
Không đợi Diệp Sơ Dương hỏi ra miệng, Mạc Đình Xuyên liền đã mở miệng, “Cậu bị mất cái gì?”
“Là một bộ vest bó sát.” Lý Long thành thực trả lời. Lúc nhìn thấy biểu tình của Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên, anh ta cũng dường như có một chút ý nghĩ, tiếp tục mở miệng, “Cho nên tình huống hiện tại của tôi và việc tôi bị mất quần áo là có liên quan đến nhau sao?”
“Có liên quan.” Diệp Sơ Dương chắc chắn gật gật đầu, “Nếu tôi đoán không nhầm, thì hai chiến hữu kia của anh hẳn là cũng bị mất đồ?”
“Chậc. Nhưng chỉ là mất một ít quần áo đi thôi mà, chúng tôi lúc ấy cũng không để ý, rốt cuộc ở chỗ Tam Giác Vàng đó, mất vài bộ quần áo hay mấy cái đồ gì khác, cũng là một chuyện hết sức bình thường.”
Chỗ Tam Giác Vàng đó vốn dĩ đều là nơi loạn muốn chết, có xảy ra chuyện gì thì cũng đều có khả năng, cho nên đừng nói là chỉ mất mấy bộ quần áo, chuyện nhỏ như vậy, có dù là người chết, thì bọn họ cũng sẽ không cảm thấy có cái gì.”
Không nghĩ tới chuyện nhỏ như vậy, lại dẫn đến sự việc nghiêm trọng như thế này.
Diệp Sơ Dương sờ sờ cằm, ngữ khí có chút thâm trầm mở miệng, “Nếu hiện tại đã biết trên người các anh bị yểm bùa như thế nào, muốn phá giải, cũng coi như một việc không khó khăn gì.”
Nhưng mà, tuy là không phải là cái gì khó khăn, nhưng đối với người tinh thông bùa thuật như Diệp Sơ Dương, cô cũng vẫn yêu cầu chuẩn bị một chút.