A Hàm thấy sống mũi cay cay, không sao ngăn được nước mắt dâng trào.
Cô khom người ngồi xuống, bế con mèo đen lên, hôn tới tấp lên trán nó.
Con mèo giãy rất mạnh, vươn hai chi trước đẩy mặt cô ra xa, sức lực mất kiểm soát khiến hai má A Hàm có thêm mấy vết xước.
A Hàm kêu lên vì đau, vội đưa tay lên sờ thử. Lập tức, trên ngón tay đã dính mấy vết máu.
Con mèo rên lên một tiếng "meo" đau đớn, dáng vẻ tựa như chính nó cũng bị ai cào phải hệt vậy. Đoạn, người nó cứng lại như khúc gỗ, không còn quẫy đạp gì thêm.
A Hàm nói với nó: "Mèo à, giúp chị chuyển lời xin lỗi tới sen nhà em với nhé. Anh ấy phải xui lắm mới gặp phải đứa như chị."
Lúc nói câu này, A Hàm thấy lòng nhoi nhói chực khóc.
Lại cúi xuống hôn lên trán nó mấy cái, A Hàm nói thêm: "Anh ấy hỏi chị có yêu anh ấy không. Tiếc là chị không yêu anh ấy. Chị cũng không xứng với anh ấy. Anh ấy xứng đáng có người tốt hơn, chị không thể làm liên lụy tới anh ấy, không thể hại anh ấy được, em hiểu không?"
Đôi mắt xanh biếc thấy đáy của mèo đen bỗng giăng kín hơi mù, quay phắt người lại nhảy khỏi lòng cô.
Nó quay lưng lại với cô, rất lâu sau mới khẽ ngoảnh lại. Từ cái miệng mượt lông của nó, một giọng nam êm ái như làn nước thu vang lên: "Tôi cũng không yêu em."
Trông nét mặt kinh ngạc của A Hàm, giọng anh càng trở nên giá buốt: "Em không cần phải áy náy với tôi. Chuyện tôi kể hôm đó chỉ là chuyện bịa thôi, tôi chưa từng yêu
em."
Nói dứt lời, anh không nhìn A Hàm thêm nữa mà quay gót rảo bước đi thẳng.
A Hàm hớt hải đuổi theo anh, còn vấp hòn đá trượt ngã. Anh chỉ thoáng khựng lại giây lát, không hề ngoảnh lại nhìn cô thêm cái nào.
"Sa Hoa." A Hàm hốt hoảng gọi với theo.
Song, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Sa Hoa đã biến mất.
Vừa về đến cõi âm, vẻ lạnh giá trên gương mặt Sa Hoa chầm chậm chuyển thành buồn bã. Không thể cầm mình thêm nữa, anh ho lên dữ dội và nôn máu không ngừng. Toàn thân anh nhợt nhạt chực tan, tưởng như chỉ một cái chạm nhẹ là sẽ lập tức vỡ tan như bong bóng.
"Mình không yêu cô ấy..." Anh rì rầm, "Không yêu chút nào hết..." Dù vậy, anh vẫn thấy đau như tuyệt vọng. Và dù trái tim đã bị Mạn Châu lấy đi tự bao giờ, anh vẫn cảm nhận được nơi lồng ngực buốt nhói.
Cơ thể anh đã đến cực hạn. Cất công lên nhân gian tìm cô, cũng chỉ vì để nhìn cô một lần sau cuối.
Dù đã cược cả sinh mạng để cứu lấy duyên phận giữa cả hai, song cuối cùng họ vẫn chỉ vô duyên.
Trên đường đến suối vàng, cơ thể anh dần tan thành những sợi khói đen. Và khi khói đen tản đi hết, anh sẽ hồn phi phách tán.