Bên trong xe an tĩnh, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào. Bây giờ đã là buổi chiều, lúc này ánh sáng loang lổ tụ lại một chỗ, tất cả đều chiếu lên cửa kính xe, xuyên qua kính pha lê trong suốt, sau đó lại rơi trên gò má Lục Ly.Trần Bân nghiêng người, ngước mắt nhìn.Đúng lúc nhìn thấy tức giận trong mắt anh, khóe môi hắn giật giật, nhưng lại không nói ra lời.Tâm Nguyễn Nhuyễn run lên, bị những lời nói của Lục Ly làm tâm có chút loạn.Tuy rằng biết chính mình hiện tại là một con mèo, những lời này là của Lục Ly nói với mèo, nhưng dù sao cũng cảm thấy giống như đang nói với chính mình.Cô thích nam thần nhất, đối với lời mình nói ra như vậy tâm hơi nhảy lên không khỏi hiểu lầm.Không thể nghi ngờ, Nguyễn Nhuyễn cảm động, cũng mừng rỡ, nhưng trong vui mừng mang theo một chút xíu khổ sở.Cô bây giờ là mèo.Cô hy vọng nhường nào, lúc mình là người, Lục Ly cũng có thể nói như vậy, cho dù coi mình là fans mà đối xử, thì cô cũng nguyện ý.“Cô làm sao biết lúc chính mình làm người Lục Ly sẽ không nói những lời này với cô?” Hệ thống đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.Nguyễn Nhuyễn run lên, kinh ngạc.Bị hệ thống biết rõ tâm tư nhỏ của mình, nháy mắt cảm thấy tức giận.“Mi không phải nói không có gì sẽ không ra sao, bây giờ ra làm gì!” Nguyễn Nhuyễn tiếp tục nói: “Mi thật nhiều chuyện.”Hệ thống nghẹn nghẹn, có chút cạn lời nói: “Cô biết bây giờ vẻ mặt của cô là gì không?”Nguyễn Nhuyễn ngừng một lát, hỏi: “Cái gì?”” Thẹn quá thành giận.” Hệ thống lạnh nhạt nói: “Ý nghĩ chân thực bị người vạch trần nên tức giận.”Nguyễn Nhuyễn: “…”Oán hận không nói, có thể hệ thống nói cũng đúng, cô vô lực phản bác.Im lặng, Nguyễn Nhuyễn không đáp lời.“Cô sao lại không nói?”“Bị mi vạch trần, không muốn nói chuyện.”Hệ thống cạn lời: “Tôi rất thích cùng cô nói chuyện.”“Ồ, nhưng ta không thích cùng mi nói.”Nguyễn Nhuyễn nói thẳng: “Ta muốn thi hành nhiệm vụ, có nhiệm vụ mới thì hãy đi ra, tạm thời không muốn nhìn thấy mi.”Hệ thống: “… Có câu nói rất đúng.”Nguyễn Nhuyễn: “Cái gì.”“Ngàn vạn lần đùng trêu chọc phụ nữ, bởi vì họ một chút cũng không nói đạo lý.”Nguyễn Nhuyễn: “…”Cũng may hệ thống cũng có chừng mực, sau khi nói xong lời này, đoán chừng là sợ Nguyễn Nhuyễn tức giận, mãi cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành, nó cũng vẫn chưa ra.……Sau khi Trần Bân hỏi qua thái độ của Lục Ly, liền không nói nữa, hai người một mèo trở về khu biệt thự.Lục Ly ôm Nguyễn Nhuyễn vào nhà, còn Trần Bân đi phía sau mang bữa tối.Khu biệt thự này, đèn phía trước cách đèn sau một khoảng, ngày thường tương đối an tĩnh, vào ban đêm mới có thêm hơi người.Gió nhẹ nhẹ thổi, xuân ý nồng đậm.Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn được Lục Ly ôm, cô nửa híp mắt nghỉ ngơi, có chút mệt mỏi.Lăn lộn cả một ngày, lại tốn không ít thời gian ở bệnh viện, cho nên tuy rằng mới năm giờ chiều, nhưng cô cũng rất mệt.Lục Ly cúi đầu nhìn mèo trong ngực, duỗi tay nhẹ nhàng trấn an cảm xúc nó.“Mệt?” Tiếng nói trầm thấp ở bên tai Nguyễn Nhuyễn vang lên.Cô cảm thấy, nếu bây giờ chính mình là người, nhất định sẽ trầm luân vào giọng nói gợi cảm của Lục Ly, không cách nào tự kềm chế.Mặc dù cảm thấy thanh âm dễ nghe, nhưng cũng không có bao nhiêu động tác, chẳng qua vươn móng vuốt, khó khăn gãi gãi lỗ tai có chút tê dại.Lục Ly nhìn cô, đặt cô trong phòng khách, Nguyễn Nhuyễn nằm xuống, tìm vị trí thoải mái liền ngủ.Sau khi ngủ, Lục Ly ngồi trước mặt cô nhìn thật lâu, duỗi tay ở trên miệng vết thương chạm chạm, trong mắt hiện lên một tia đau lòng.Mãi cho đến khi Trần Bân từ trong bếp đi ra, gọi anh một tiếng, Lục Ly mới đứng dậy đi qua.”“Ăn cơm trước, sau đó bàn chuyện.”Trần Bân gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.“Được.”Hai người an tĩnh ăn cơm, sau khi ăn xong Trần Bân thu dọn một chút, mới đi theo Lục Ly đi vào thư phòng.Đồ vật trang trí trong thư phòng đều chính Lục Ly tự mình làm, Lục Ly không phải chỉ biết ca hát diễn xuất, anh quen thuộc tất cả nhạc khúc*, trừ cái này ra Lục Ly ở phương diện thiết kế cũng rất có thiên phú, còn có rất nhiều những sở trường khác.*Tác phẩm âm nhạc, bản nhạc.Khi còn bé, mẹ của Lục Ly bởi vì anh còn nhỏ, cho nên chăm sóc và chú ý so với các gia đình khác nhiều hơn.Bởi vì gia