Không khí giống như ngừng lại, nháy mắt an tĩnh mấy phần.Ngoài cửa sổ, gió không ngừng thổi vào, gió nhẹ từ từ, thổi bay rèm cửa sổ hai bên cửa kính.Nguyễn Nhuyễn trợn tròn mắt nhìn Lục Ly, mặt đầy luống cuống, một bộ dáng cái gì cũng không hiểu.Lục Ly nhìn chằm chằm cô thật lâu, sau đó cười nhẹ, duỗi tay sờ sờ mặt mình, lại xoa xoa đầu Nguyễn Nhuyễn nói: “Thật là một con mèo háo sắc.”Anh thấp giọng nói: “Thích hôn ta sao?”Nguyễn Nhuyễn vẫn chưa trả lời, Trần Bân ngồi ở một bên trợn mắt há hốc mồm.Cái gì vừa mới xảy ra vậy?Hắn rốt cuộc đã nhìn thấy gì?Mèo của Lục Ly, thế mà lại hôn Lục Ly.Quan trọng nhất là, Lục Ly không những không tức giận, còn dùng giọng cưng chiều như vậy nói với mèo của mình.Nếu Trần Bân nhớ không lầm mà nói, Lục Ly là một người đàn ông chòm sao Xử Nữ có bệnh sạch sẽ, lúc trước hắn tới đây, có một lần quên đổi giày, Lục Ly cứng rắn đứng ngay trước mặt hắn, đuổi hắn ra ngoài, sau đó lau chùi sàn nhà sạch sẽ.Về sau nữa, nói đến vấn đề thân phận của Lục Ly.Bởi vì là diễn viên, lúc quay phim khẳng định sẽ lơ đãng tiếp xúc, Lục Ly tiến vào giới giải trí cho tới nay, vẫn chưa có quay qua cảnh diễn thân mật.Cho dù là có, tất cả cũng đều có diễn viên đóng thế.Lục Ly đối với phương diện này, rất sạch sẽ.Trần Bân nhớ không lầm mà nói, là ở một phim trường, có một nữ diễn viên làm bộ không cẩn thận té ngã, muốn ăn đậu hủ của Lục Ly.Kỳ thật lúc đó suýt nữa mới hôn môi, nhưng Lục Ly lại về nhà, rửa mặt vô số lần, đánh răng không biết bao nhiêu lần.Lúc ấy Trần Bân nhìn, cũng cảm thấy khủng bố.Sau đó, Lục Ly mới nói cho Trần Bân, chỉ cần có người đối với anh như vậy, anh sẽ rất chán ghét.Cho nên ở phương diện này, Lục Ly rất chú ý.…Lục Ly có thói ở sạch, ở trong giới giải trí coi như là nghiêm trọng số một số hai.Những chuyện khác khá tốt, sẽ không tức giận, chỉ là nói với người khác anh có chút chịu không nổi, nhưng đối với việc tiếp xúc thân thể này, Trần Bân ngồi cũng phải cách Lục Ly một khoảng nhất định, sẽ không dựa vào quá gần, để tránh Lục Ly khó chịu.Từ ban đầu Lục Ly nguyện ý ôm mèo về nhà nuôi, Trần Bân liền cảm thấy kinh ngạc.Dẫu sao mèo nhất định sẽ rụng lông, còn muốn đi vệ sinh vân vân mây mây các loại chuyện phiền phức khác.Nhưng Lục Ly vẫn kiên trì nuôi mèo, Trần Bân cũng không tiện nói nhiều.Chuyện nuôi mèo hắn cũng chậm rãi tiếp thu, nhưng một màn trước mắt này, vô luận như thế nào cũng khó mà tiếp nhận.Lục Ly thế mà lại cho phép mèo con hôn mình, còn không lập tức đi lấy khăn giấy lau mặt.Trần Bân cảm thấy, toàn bộ thế giới đều huyền ảo, như thế nào… Mỗi ngày cùng nghệ sĩ của mình ở chung, tại sao lại giống như cách một đời.Nghệ sĩ của mình cho phép mèo làm những chuyện như vậy.Trần Bân há to miệng nhìn hồi lâu, sau đó mới nuốt nuốt nước miếng nói: “Lục Ly.”“Ừ?”Tay Trần Bân run run, chỉ vào Nguyễn Nhuyễn nói: “Cậu thế nhưng cho mèo hôn, cậu không cảm thấy chán ghét sao?”Nghe vậy, Lục Ly hơi giật mình, cúi đầu nhìn nước miếng còn dính trên tay, cùng với vẻ mặt vô tội Nguyễn Nhuyễn ngồi một bên.Mấy giây sau, anh mới lắc lắc đầu: “Ừ, sẽ không.”“Không phải lúc trước cậu nói, rất ghét hôn sao?”Đây là lời Lục Ly nói với Trần Bân, bởi vì anh yêu cầu không thể diễn cảnh như vậy, muốn cũng chỉ có thể tiếp xúc một chút xíu.Cho nên lúc Trần Bân chọn kịch bản cho Lục Ly, đặc biệt chú ý tới phương diện này.Cho dù kịch bản có cảnh diễn như vậy, cũng sẽ tìm biên kịch hoặc đạo diện xóa bớt, đổi thành những thứ khác.Mọi người trong vòng, đại đa số đều biết.Lục Ly không diễn cảnh hôn, đây là vấn đề mấu chốt của Lục Ly.Lục Ly dừng một chút, nhìn mèo con nói: “Chỉ là bên má, không sao.”Trần Bân nghẹn nghẹn, bất đắc dĩ nhìn về phía Lục Ly, vẻ mặt không hiểu.“Nhưng lúc trước…” Trần Bân còn muốn nói, liền bị Lục Ly ngắt lời.“Không có lúc trước, mèo không phải là người, tôi có thể tiếp thu.”Trần Bân nghẹn nghẹn, cái này, nhìn ánh mắt của con mèo, có chút quỷ dị.Nguyễn Nhuyễn đặc biệt thành thật, biết chính mình phạm sai lầm, cho nên ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Lục Ly, an tĩnh phụng bồi.Qua chuyện này, sau khi Trần Bân chẫm rãi tiếp thu, mới gọi Lục Ly.“Nói cho cậu cái người lần trước véo mèo kia.”Nghe vậy, Lục Ly nháy mắt đứng dậy, “Ừ, đi tới thư phòng nói.”“Được.”*Bên trong thư phòng, Lục Ly rót trà cho Trần Bân.Hương trà từ trong ly sứ Thanh Hoa tản ra, trong phòng, còn có sương khói nhàn nhạt quanh quẩn.Trần Bân nhấp nhấp trà, mới nói: “Chuyện hợp đồng, tôi đã đề nghị.”“Ừ. Tiến độ như thế nào?”“Còn chưa nhanh như vậy, bên kia đối với việc cậu hủy bỏ hợp đồng, có chút không hiểu được.”Trần Bân dừng một chút, giải thích: “Chủ yếu là, mọi người đều cảm thấy không cần phải làm như vậy, thái độ chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không có.”Nghe vậy, Lục Ly nhíu mày, nhìn về phía Trần Bân nói: “Vậy tổn thất mèo của tôi, ai tới bồi thường?”Trần Bân nghẹn một cái, nói: “Thái độ của nhà quảng cáo bên kia sẽ bồi thường tiền chữa bệnh cho mèo, nhưng giải hợp đồng, bên kia vẫn muốn tranh thủ hẹn một chút.”Lục Ly im lặng, cười một tiếng nói: “Anh cảm thấy thế nào?”“A?” Trần Bân sửng sốt, chỉ chỉ mình: “Cậu hỏi thái độ của tôi?”“Ừ.” Lục Ly gật đầu.Trần Bân suy tư giây lát, nói đúng trọng tâm: “Thật ra thì tôi cảm thấy không cần phải làm ầm ĩ lên như vậy, thương hiệu quảng cáo bên kia, lúc trước vẫn luôn hợp tác, bởi vì chuyện của mèo quả thật có chút không quá thích hợp.”Dừng một chút, Trần Bân tiếp tục nói: “Nhưng anh tôn trọng thái độ của cậu, dù sao bọn họ đối với mèo, quả thật không thân.”Sau khi nói xong, Lục Ly hồi lâu cũng không trả lời.Chờ trà cũng đã nguội lạnh, anh mới thấp giọng nói: “Giải ước.”Lục Ly mím môi, sắc mặt trầm trầm nói: “Thái độ của thương hiệu quảng cáo, giống như ly trà này, bọn họ đại khái cho rằng, tôi đã bình tĩnh, sẽ không muốn giải ước, nếu muốn bồi thường, lúc nhìn đến, nên nghĩ đến kết quả này.”Lúc ấy ở hiện trường sắc mặt anh khó coi như vậy, cũng không thấy được đạo diễn hoặc là người phụ trách tới xin lỗi, hiện tại chính mình muốn giải ước, lại nói như thế.Dừng một chút, Lục Ly lại lần nữa nói làm cho Trần Bân tỉnh táo: “Nhuyễn Nhuyễn tuy rằng là mèo, nhưng cũng là một sinh mạng.”Trần Bân cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía Lục Ly.Nhìn vẻ mặt anh nghiêm túc lại, Trần Bân gật đầu: “Tôi đã biết.”Lần hủy bỏ hợp hồng này, có lẽ không còn đường để xoay chuyển.Lục Ly trầm mặc hồi lâu, nhìn về phía Trần Bân: “Còn cô gái kia