An tĩnh, Nguyễn Nhuyễn yên lặng nằm trên mặt đất.Mặc cho ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người mình, bộ dáng lười biếng.Nhưng chỉ có nội tâm của cô mới biết mình có bao nhiêu tức giận.“Mi lặp lại lần nữa, nhiệm vụ thứ hai của ta là gì?”Hệ thống mèo chân ngắn nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cắn Lục Ly một cái.”Nguyễn Nhuyễn nghẹn họng, đầu nhanh chóng suy nghĩ: “Nếu như không cắn thì sao?”Hệ thống trực tiếp đáp lại cô hai chữ: “Ha hả.”Nguyễn Nhuyễn: “…” Cô thật sự rất muốn bóp chết cái hệ thống này.“Lúc nào phải hoàn thành?”“Trong vòng hôm nay.”Nguyễn Nhuyễn than thở, khá tốt, còn có thời gian, hôm nay còn sớm, lúc này mới là buổi trưa, còn có thời gian buổi chiều cùng buổi tối.Nếu như cô nhớ không lầm, thì lúc nãy ở trong xe nghe được, cái chương trình này quay xong buổi chiều liền chính thức đóng máy, đến lúc đó Lục Ly có thể về nhà.Cô chắc có thể đi theo Lục Ly về nhà chứ.Đến lúc đó… rồi ‘cắn’ đi.Con mèo lười biếng nằm ở dưới chậu hoa lớn, phơi nắng, nhìn nhân viên đi tới đi lui làm việc.Thật ra thì Nguyễn Nhuyễn có chút hoài niệm chính mình lúc còn là người, khi đó rất tự do.Lúc cô học sơ trung, cha mẹ đều mất, từ lúc đó bắt đầu sống một mình.Một người vô ưu vô lự, tuy rằng cha mẹ không còn nữa, nhưng vẫn còn bạn bè, nhưng hiện tại cái dạng này, bạn bè của cô đều cho rằng cô đã qua đời.Cũng không biết, bọn họ bây giờ như thế nào.Nghĩ nghĩ, liền thấy có chút thương cảm.Nằm trên mặt, Nguyễn Nhuyễn mềm như bông, không còn chút tinh thần.*Lục Ly mới vừa đi vào biệt thự, liền có mấy đứa trẻ nhanh chóng chạy ra.” Lục Ly ca ca, anh đã về rồi.”“Lục Ly ca ca, lát nữa anh dạy em khiêu vũ được không, vũ đạo lần trước em còn chưa có học được.”……Năm đứa trẻ tất cả đều chen chúc tới, vây quanh Lục Ly.Lục Ly tuy nói phong cách lạnh nhạt, hơn nữa cũng hơi lớn tuổi, nhưng thực ra rất có duyên với trẻ con, trong chương trình này có mấy đứa trẻ, mỗi một người đều lệ thuộc vào anh, thích anh.Lục Ly cong cong môi, vẻ mặt nhu hòa không ít: ” Được, anh trước làm cơm trưa cho các em, ăn xong chúng ta lại chơi cái khác được không?”“Vâng ạ.”Lục Ly nhìn về người đứng bên cạnh: “Không đánh nhau chứ?”Dương Thành Nam lúc này cũng là khách quý của chương trình, nhưng mà tuổi của hắn nhỏ hơn Lục Ly, mới vừa tròn hai mươi bốn tuổi.” Không có đâu, Nguyên Nguyên vừa nãy có khóc.”Lục Ly gật đầy: “Tôi đi nấu cơm đã.”Dương Thành Nam đáp lời: “Vậy tôi đi xem mấy đứa trẻ.”“Được.”Ngày cuối cùng quay chương trình, kỳ thật là muốn cho vài vị nam khách mời mời cơm, cùng bọn nhỏ ấm áp ăn một bữa, sau đó tặng quà, thuận tiện cho bọn nhỏ một ít hy vọng vân vân các loại cũng giải thích một lần.Lục Ly ở phương diện chăm sóc trẻ con, cực kì kiên nhẫn, cũng vô cùng nghiêm túc.Cho nên trong gameshow này bọn nhỏ đều đặc biệt thích anh, Lục Ly diễn xuất đẹp mắt, lúc trước, Lục Ly xuất đạo là ca sĩ nhảy hát, cho nên đối với ca hát khiêu vũ, cũng là dễ như trở bàn tay, bọn nhỏ chỉ cần muốn xem, Lục Ly liền sẽ thỏa mãn.Đặc biệt vào ngày đầu tiên, lúc mấy đứa trẻ chưa có cảm giác an toàn, vừa đến buổi tối liền khóc, cãi cọ ồn ào, tình huống này, Lục Ly tự mình dỗ từng đứa ngủ.Dần dà, bọn nhỏ đối với Lục Ly cũng có cảm giác an toàn.Lục Ly ở phòng bếp nấu cơm, xắt xắt thức ăn, thủ pháp rất tốt, nhiếp ảnh gia ở một bên quay, ngửi thấy mùi thơm cũng không nhịn được nuốt nước miếng.Lục Ly cong cong môi, ngước mắt nhìn máy quay, nói chuyện với Dư Niên một bên hỗ trợ.“Mùi vị có được không?”” Lục Ly ca, thật sự không tồi.”Lục Ly ước lượng muỗng, cười nhẹ, lấy một đôi đũa, gắp một miếng thịt trong nồi cho hắn: “Trước nếm thử xem.”Dư Niên là một diễn viên trẻ tuổi, năm nay vừa tròn mười tám, là người nhỏ tuổi nhất trong ba người, cho nên Lục Ly cùng Dương Thành Nam đối với cậu ta, không khỏi chiếu cố nhiều chút.Dư Niên thổi thổi, cắn xuống miếng thịt.Vừa vào miệng, cậu ta liền nhịn không được kinh ngạc cảm thán nói: “Lục Ly ca, ăn ngon, siêu cấp ăn ngon.”Nghe vậy, Lục Ly cười nhẹ: “Chín rồi sao?”“Chín.”Lục Ly gật gật đầu, múc đồ ăn ra đĩa.Khoảng trong một giờ đồng hồ, làm năm đĩa đồ ăn, một bát canh.Toàn bộ mùi hương của thức ăn từ trong bay ra, làm cho nhân viên công tác đứng bên ngoài, còn có Nhuyễn Nhuyễn vẫn luôn an tĩnh ngủ, đều nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.Nhuyễn Nhuyễn rất đói bụng, cô từ khi tỉnh lại đến giờ, vẫn chưa có gì bỏ vào bụng.Lúc ban đầu tỉnh lại, có chút không thể tin được, cũng không dám đi ra, cô sợ bị người lừa bán đi, cũng lo lắng gặp được người xấu.Cho nên ban ngày, cô đều trốn dưới tàng cây của chậu hoa, có khi kiềm chế không được mới len lén chạy ra phơi nắng.Đến cả đồ ăn, vẫn chưa ăn.Cô đối với đồ ăn ven đường kia, nói thật có chút ghét bỏ, chính mình dù sao vẫn là người, mà đồ ăn ngon khác, cô không có chủ nhân, cũng không có ăn.Bây giờ ngửi thấy mùi thơm từ trong biệt thự