“Bộp ” Một tiếng, Nguyễn Nhuyễn rơi vào một cái ôm ấm áp.Không giống như trong tưởng tượng của cô, rơi xuống trên mảnh vỡ của bình hoa, mà được Lục Ly bắt được.Cũng may không quá cao, lúc rơi xuống trọng lượng cũng không lớn.Nhưng Nguyễn Nhuyễn vẫn rõ ràng nghe được Lục Ly kêu rên một tiếng.Cô vô cùng sốt ruột, từ trong ngực Lục Ly bò lên, ngửa đầu thẳng tắp nhìn về phía ánh mắt Lục Ly, kêu một tiếng.“Meo.”Cô muốn biết, Lục Ly có bị thương hay không.Sau khi mèo kêu, Lục Ly thu hồi đáy mắt sợ hãi của mình.Không có ai biết, khi nhìn thấy mèo rơi ở trên xuống, nội tâm anh có bao nhiêu sợ hãi.Sợ mèo té bị thương, càng sợ mèo ngã ở trên mảnh bình hoa vỡ. . . . . Vô tận lo lắng ở một khắc kia dũng mãnh tuôn ra trong đầu.Cuống cuồng, Lục Ly không chút suy nghĩ, liền trực tiếp xông vọt tới, duỗi tay nghiêng người, bắt được mèo.Lục Ly nghe tiếng mèo kêu, cúi đầu nhìn con mèo an an ổn ổn ở trên tay mình, trong nháy mắt liền cảm thấy tức giận vừa mới nguôi xuống, nháy mắt đã bùng lên.“Xuống dưới.” Anh ngồi xổm xuống, đặt mèo ở nơi cách khá xa mảnh vỡ.Nguyễn Nhuyễn bế tắc, chỉ có thể ngoan ngoãn đi xuống, nâng đầu lên nhìn về phía Lục Ly.Cô không phải cố ý.Nếu không phải nhiệm vụ nói, Nguyễn Nhuyễn cũng không đến mức đi đánh vỡ bình hoa quý giá như vậy.Nguyễn Nhuyễn nhìn về phía Lục Ly ánh mắt tràn ngập ủy khuất.Lục Ly nhìn, thật sự bất đắc dĩ, con mèo này, không thể đánh không thể mắng.Bằng không, mèo còn muốn nổi giận với mình.Lục Ly liếc mắt nhìn mèo một cái, dứt khoát không phản ứng nó.Anh đứng dậy đi xuống, tìm một cái chổi, thu dọn mảnh vỡ một chút, lúc sắp dọn dẹp xong, Nguyễn Nhuyễn liền cảm thấy da như bị xiết chặt.Cô rõ ràng cảm nhận được bầu không khí đè nén bên trong thư phòng, cùng với bão táp.“Meo.”Cô kêu, muốn hấp dẫn sự chú ý của Lục Ly.Tay cầm mảnh vỡ bình hoa của Lục Ly hơi dừng, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn, mím môi, không nói gì, nhưng trong cái liếc mắt kia lại có ý tứ, Nguyễn Nhuyễn lại thấy rất rõ ràng.Sợ hãi run run người, Nguyễn Nhuyễn quay đầu đối mặt vách tường.Diện bích tư quá.Sau khi Lục Ly thu dọn mảnh nhỏ xong lại quay đầu nhìn động tác của mèo, bị tức đến cười.Tốt xấu cũng coi như là biết mình đang tức giận.Anh giả vờ không nhìn thấy, sau khi dọn dẹp xong mảnh vỡ, liền mang rác xuống lầu.Đối với Lục Ly mà nói, hai cái bình hoa bể kia cũng không quan trọng bằng Nguyễn Nhuyễn.Hai cái bình hoa kia là quà tặng Cảnh Việt đưa tới cho anh, còn bao nhiêu tiền, Lục Ly thật đúng là không biết.Lúc Cảnh Việt đào được đồ tốt, đều sẽ đưa cho Lục Ly mấy thứ.…Nguyễn Nhuyễn nhìn Lục Ly ra phòng, cũng không thèm nhìn mình một cái, càng thêm cảm thấy ủy khuất.Thật là khổ sở, chẳng lẽ diện bích tư quá cũng không đủ để làm Lục Ly nguôi giận sao?Cô suy nghĩ, chẳng lẽ giống như trước kia, để cho Lục Ly đánh mông sao?Tượng tưởng như vậy, Nguyễn Nhuyễn lại vội vàng lắc lắc đầu, không được không được, quá xấu hổ, đánh mông gì đó, thật sự rất không thích họp.Cô vẫn yên tĩnh đứng vách tường trong thư phòng, Lục Ly bên kia, chắc không đến mức để cho mình vẫn luôn đợi ở thư phòng chứ.*Sau khi Lục Ly xuống lầu, liền gọi điện thoại cho Cảnh Việt.“Sao lại rảnh gọi điện thoại cho tôi vậy?”Lục Ly ừ một tiếng, mím môi nói: “Nói chuyện với cậu.”“Nói đi, có cái gì yêu cầu tôi hỗ trợ cứ việc nói.” Cảnh Việt phá lệ đại khí, phải biết rằng hai người làm bạn học nhiều năm như vậy, quan hệ rất gần gũi.Lục Ly cười một tiếng: “Không cần giúp gì cả, cậu trước không phải đưa cho tôi một đôi bình hoa sao?”“Ừ, thế nào, còn muốn?” Cảnh Việt vội vàng nói: “Vậy cũng không có nữa, đó là ở hội đấu giá có được, chỉ có một đôi này.”“Tôi không cần bình hoa.”“Vậy cậu muốn cái gì?”Lục Ly không nói, ngừng một chút nói: “Hai cái bình hoa kia bể, có thể tu bổ lại ở đâu?”“A?” Tiếng Cảnh Việt thét chói tai truyền tới: “Bình hoa vỡ? Hai cái đều vỡ nát?”“Đúng vậy.”“Làm sao lại vỡ?”“Mèo vô tình đánh vỡ.”Cảnh Việt: “……”Trầm mặc thật lâu sau, Cảnh Việt mới nói: “ Mèo của cậu. . . Thật đúng là có chút bướng bỉnh.”Lục Ly cười nhẹ, ngữ khí đã bất đắc dĩ lại sủng nịch: “Là có chút nghịch ngợm.”Cảnh Việt nghe này ngữ khí liền biết người này sẽ không trách mèo, “Đánh vỡ nát hết sao?”Lục Ly nhìn mảnh nhỏ bên cạnh,”Còn chưa.”“Vậy cậu khi nào đưa tới văn phòng tôi xem có thể đi sửa không.”“Được, xin lỗi.”Cảnh Việt không thèm để ý nói: “Xin lỗi cái gì, tuy rằng là tôi đưa, nhưng bây giờ là của cậu, cậu cũng không tức giận, tôi càng không tức giận, nhưng tôi khá tò mò với mèo của cậu, bây giờ mèo đang làm gì?”“Ủy khuất diện bích tư quá.”Nghe vậy, Cảnh Việt thật sự là không thể nhịn xuống cười ra tiếng.Lục Ly sau khi nghe xong, chính mình cũng cảm thấy buồn cười, “Cúp.”“Ừ.”Sau khi cúp điện thoại, Lục Ly ngước mắt nhìn cầu thang bên kia, có chút kinh ngạc, mèo thế mà vẫn còn diện bích tư quá.Phải biết rằng, vừa rồi Nguyễn Nhuyễn vẻ mặt ủy khuất nhìn chính mình, thật giống như cô không có làm chuyện gì sai.Lục Ly cố ý ở dưới lầu kỳ kèo một chút thời gian mới đi lên.Lúc anh đi lên lầu, Nguyễn Nhuyễn vẫn còn nói chuyện với hệ thống.“Làm sao bây giờ, Lục Ly không để ý tới ta.”Hệ thống bất đắc dĩ: “Sẽ không, nhiều nhất thì không để ý một đêm.”Nguyễn Nhuyễn cạn lời: “Cả đêm còn chưa đủ sao?”Cả đêm dài như vậy, mười tiếng đồng hồ đấy.Hệ thống: “……”“Vậy cô muốn thế nào? Tôi lại không thể giúp cô gọi Lục Ly đi lên.”Nguyễn Nhuyễn cảm thấy bực bội vô cùng: “A a a a a, làm sao bây giờ nha.”Hệ thống: “A a a a a a a a không biết nha.”Nguyễn Nhuyễn: “……”“Mi về sau có thể không cho ta nhiệm vụ hố cha như vậy không.”“Nhiệm vụ lại không phải tôi quy định.”Nguyễn Nhuyễn cười nhạo: “Mi còn gạt ta.”Hệ thống: “……”Sau đó nghe thấy tiếng bước chân, Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng nói: “Lục Ly lên đây.”Hệ thống nghe giọng kinh hỉ của cô, yên lặng câm miệng.Lục Ly tới thư phòng một chút, lúc nhìn thấy Nguyễn Nhuyễn còn