Bị dính nước ảo não từ trên sàn nhà bò dậy, vẫy đuôi ngạo kiều rời đi.Lục Ly nhìn, không nhịn được thở dài một tiếng.Mèo của mình, thật đúng là bị cưng chiều đến hư rồi.Anh nhìn đến cửa, nhức đầu xoa xoa mi tâm.Khóa cửa bị hư, lúc vừa mới tắm rửa, bởi vì do thất thần, xoay một cái liền bị trật, cũng may trong nhà không có người khác, cho nên Lục Ly cũng không nghĩ muốn khóa cửa.Nhưng lại không nghĩ tới, mèo sẽ đi vào.Sau khi ho nhẹ hai tiếng, Lục Ly mới lấy khăn tắm ra, tiếp tục tắm rửa.*Nguyễn Nhuyễn ở bên ngoài, nếu không phải bởi vì bây giờ là mèo, hoàn toàn không nhìn ra được cảnh tượng đỏ mặt, lúc này khó có thể tưởng tượng mặt cô đỏ như thế nào.Tuy rằng chỉ thấy được chân Lục Ly, nhưng. . . Đây là lần đầu tiên thấy chân không có mặc quần.Nếu lại nhìn lên trên một chút. . . Nếu động tác của Lục Ly chậm một chút. . Cô có phải hay không sẽ. . . Có phải có thể nhìn đến hay không. . . . . . .Lắc lắc đầu, Nguyễn Nhuyễn đè nén những ý niệm trong lòng mình xuống.Yên lặng chạy đến trong một góc, giấu mình đi, cô đoán, đợi lát nữa Lục Ly đi ra sẽ muốn tìm phiền toái tới mình.Hệ thống đối với phương thức tránh né này của cô, có chút khịt mũi coi thường: “Cô bây giờ tránh cũng vô ích, dù sao đợi lát nữa Lục Ly cũng đi ra ngoài.”Nguyễn Nhuyễn nói: “Nếu không phải mi cho ta nhiệm vụ như vậy, ta có đến nỗi như vậy sao?”Còn phải lén lén lút lút trốn đi sao.Cô thật là rất bất đắc dĩ với hệ thống, hệ thống thật đen tối mà.So với cô càng đen tối hơn.Hệ thống hừ lạnh: “Tôi đây là thỏa mãn tâm nguyện nhỏ của cô.”“Nhưng ta cái gì cũng chưa nhìn đến nha.”Hệ thống nghẹn nghẹn, khó có thể tin nói: “Chẳng lẽ cô thật đúng muốn nhìn Lục Ly. . . Thân thể trần trụi sao?”Nguyễn Nhuyễn suy nghĩ một chút, vẫy đuôi ngạo kiều nói: “Không được sao?”Hệ thống: “. . . .”Đối với da mặt dày của Nguyễn Nhuyễn càng ngày càng tăng, hệ thống tỏ vẻ không còn lời gì để nói.Hai người tùy tiện tán dóc mấy câu, sau đó Lục Ly liền đi ra.Lục Ly lau tóc đi ra, không nghe được tiếng mèo kêu, nhẹ nhàng nhướng nhướng mày, ngồi xuống ở một bên mép giường.Nguyễn Nhuyễn ở dưới gầm giường sốt ruột.Cũng không biết Lục Ly. . . . Khi nào mới có thể phát hiện cô trốn đi.Thật là, có chút gian nan.Sau một hồi, Nguyễn Nhuyễn thò đầu ra len lén liếc mắt nhìn, vừa lúc đối diện với tầm mắt của Lục Ly.Lục Ly hừ lạnh một tiếng, nhìn mèo của mình: “Không trốn?”Nguyễn Nhuyễn: “…….”Nghĩ nghĩ, vươn móng vuốt, chậm rãi đi tới bên chân Lục Ly.“Meo.”Đương nhiên không trốn, có trốn nữa cũng không thú vị.Lục Ly ném khăn lông ở một bên trêи ghế, cúi đầu nhìn mèo bên chân, cười khẽ: “Vừa mới nãy vì sao lại đi vào phòng tắm?”Nguyễn Nhuyễn: “….”“Muốn tắm?”Nguyễn Nhuyễn tiếp tục: “…..”Lục Ly vươn tay nhéo nhéo mặt cô, có chút bất đắc dĩ nói: “Về sau không được tùy tiện đụng vào cửa, biết không?”Nguyễn Nhuyễn: “….. Meo.”Cô lại không phải có bệnh, đương nhiên sẽ không tùy tiện đụng cửa.Lục Ly cúi đầu nhìn cô một cái, duỗi tay xoa xoa sau lưng cô: “Vừa rồi đụng có đau không?”Nghe vậy, mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên, nhanh chóng đi tới lòng bàn tay Lục Ly cọ cọ, kiều kiều nhược nhược kêu một tiếng: “Meo.”Làm nũng đối với Nguyễn Nhuyễn mà nói, dễ như trở bàn tay, cũng vô cùng quen thuộc.“Ngã đau ở đâu?”Nguyễn Nhuyễn kêu một tiếng, dùng phía sau lưng mình cọ cọ lòng bàn tay Lục Ly.Lục Ly hiểu rõ, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa, thấp giọng hỏi: “Còn khó chịu sao?”“Meo.”Không đến mức khó chịu, nhưng cũng coi như có chút đau.Chẳng qua vừa rồi té ngã trong chốc lát kia, bị Lục Ly dọa tới, cho nên không để ý có đau hay không, chán nản rời đi.Lúc này nhìn đến Lục Ly đau lòng, Nguyễn Nhuyễn chỉ mong làm thành bộ dáng đặc biệt đau đớn, để cho Lục Ly nhẹ xoa phía sau lưng cô.Xoa một hồi lâu sau, Lục Ly ôm Nguyễn Nhuyễn ở trêи đùi, thấp giọng nói: “Lần sau, còn làm như vậy nữa hay không?”“Meo meo.”Đương nhiên không, cô nào dám lại đi nhìn lén anh tắm.Cái mất nhiều hơn cái được, rõ ràng không thấy gì cả, còn phải bị mắng, còn . . . . Ngã đau.Lục Ly nhìn cô chằm chằm, vươn tay xoa xoa đầu cô, thả Nguyễn Nhuyễn xuống, trực tiếp đi ra phòng.Nguyễn Nhuyễn: “???”Đây là làm việc gì vậy?Sau một lát, Lục Ly mang một chiếc cốc vào, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn.Duỗi tay chỉ chỉ vị trí một bên nói: “Mày tối nay, ngủ ở nơi đó.”Nguyễn Nhuyễn: ” . . . . . “Cô cũng biết, Lục Ly không thể nhanh buông tha cho mình như vậy.“Meo.”“Đừng làm nũng.” Lục Ly nhẹ a một tiếng nói: “Đêm nay tự ngủ một mình.”Nguyễn Nhuyễn: “. . . ““Tránh cho mày luôn phạm sai lầm, tự mình ngẫm lại chuyện vừa rồi có đúng hay không.”Nguyễn Nhuyễn tiếp tục: “……”Lục Ly nhỏ mọn như vậy sao?Cô bất đắc dĩ, nâng đầu lên nhìn Lục Ly thật lâu, Lục Ly cũng không nhìn cô.Nguyễn Nhuyễn bế tắc, chỉ có thể ngoan ngoãn đi tìm nơi mình ngủ trước kia, bóng đêm tĩnh lặng, ánh trăng ngoài cửa sổ sáng ngời.Tính toán thời gian một chút, hôm nay chắc là mười lăm.Nguyễn Nhuyễn nằm ở trong ổ mèo của mình, nhẹ nhàng thở dài.Thật ra thì hôm nay, có chút khổ sở.Cô nhìn thấy Lâm Thanh, cũng thấy được Tư Đồ Nguyệt.Con người Nguyễn Nhuyễn, trên căn bản không kết thù với người khác, nhưng duy chỉ có Tư Đồ Nguyệt, vẫn luôn bất hòa.Từ khi bắt đầu tiến vào trường học, vẫn luôn như vậy.Cô nghĩ, chắc bởi vì cô cùng Tư Đồ Nguyệt đều thích Lục Ly, cho nên Tư Đồ Nguyệt mới có thể không thích mình như vậy.Còn có một nguyên nhân quan trọng, có lẽ bởi vì Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn được cô An khen ngợi, cho nên khi có bất kỳ hoạt động gì, người thứ nhất cô An thông báo đều là cô.Bốn năm đại học, quan hệ của cô cùng các bạn học khác, nói tốt cũng không phải quá tốt, nói gần cũng không tính là gần.Tóm lại cũng không có thù địch nào, nhưng trừ Lâm Thanh ra, cũng không có bạn thân đặc biệt nào.Cô một lòng một dạ ra sức theo đuổi thần tượng, vắng rất nhiều lần hoạt động tập thể, hoạt động bên trong ký túc xá, tham gia ít lại càng ít.Nhưng cũng may mọi người cũng không quá để ý, việc Nguyễn Nhuyễn theo đuổi thần tượng, mọi người đều biết, cho nên sống chung coi như vui vẻ.Nhưng biết lòng, cũng không biết