Trên đời này không có nam nhân nào Nhạc Chí lại không chiếm được.
“Những gã đàn ông xung quanh Nhạc Chí, nào Ngọc Thanh Tông Mục Sân, rồi Tiêu Dao Tiên Tông Thái Hòa, ngay cả Vạn Yêu Tông Tất Cảnh, không kẻ nào lại không phải kỳ tài trong giới Tu Chân. Mà khiến người ta ngạc nhiên nhất chính là Tất Cảnh. Kẻ này trước nay chỉ thích cái đẹp, bên cạnh y vốn không thiếu mỹ nhân. Thế mới thấy Nhạc Chí kia quả là tay bản lĩnh, tự tiến vào Yêu Tông, còn mê hoặc Yêu Vương sủng ái mỗi mình hắn suốt hai trăm năm, chẳng màng ai khác.
Nhạc Chí xuất thân ở Linh Tiên Tông, chính là môn phái Đan tu đứng đầu thiên hạ, kỳ đan diệu dược trên đời, hầu hết đều xuất phát từ nơi đây. Hắn vốn có tư chất thiên phú, vậy mà lại làm ra cái việc không biết xấu hổ – cam nguyện cun cút hầu hạ tên Tất Cảnh kia, đúng là tự tung tự tác.”
Tại hội thưởng trà thành Lam Điền.
Vương Phác của thành Lam Điền là một kẻ tu đạo có tài ăn hay nói khéo, mỗi khi gã hé miệng là tung tẩy hết thảy chuyện trên đời, nhưng lời nói ra chỉ có năm phần thật, lại dặm thêm năm phần giả.
Kẻ đang ngồi vắt chân trên ghế là một gã đàn ông tầm trung niên, cả người toát ra một cảm giác thô tục. Gã tu sĩ có tướng mạo bình thường, tu vi tầm thường, ngay cả cái tên cũng thông thường nốt ấy chính là Vương Phác.
“Nhạc Chí đánh đổi linh căn lấy một thân mị cốt, chẳng hiểu hắn nghĩ gì trong đầu. Nếu hắn dốc lòng tu luyện, hiện giờ có lẽ đã là Luyện đan sư cao cấp. Vậy mà lại lựa chọn lấy sắc dụ người, rồi sẽ đắc ý được bao lâu?”
Vương Phác luyên thuyên một hồi, chợt phát hiện bao ánh mắt vốn nên đổ dồn vào mình nay lại tập trung về hướng cửa.
Gã tằng hắng “khụ khụ”, vẫn thấy không ai thèm để ý, gã vừa buồn bực, lại đâm ra tò mò, không thể nhịn được mà nhón chân xem xét.
Vừa nhìn thì ngây cả người.
Trước cửa quán trà có một người đang đứng.
Là một thiếu niên tầm mười bảy, mười tám tuổi.
Người đó để chân trần, gót ngọc trắng nõn đặt trên mặt đất, toàn thân vận áo đỏ, chân mày cong cong, đôi mắt đong đầy tình ý tỏa sáng long lanh, lại thêm bờ môi mỏng, đỏ tươi ướt át, chọc người ta thần trí đảo điên.
Chàng thiếu niên nhìn gã, nở nụ cười như có như không. Vương Phác cảm thấy lòng xôn xao, phải khó khăn lắm gã mới giữ được bình tĩnh.
Thiếu niên đi thẳng về phía kẻ vừa phát ngôn rồi ngồi xuống bên cạnh. Hai tay hắn chống cằm, hướng đôi mắt to lúng liếng nhìn gã.
Gương mặt già nua của Vương Phác từ từ đỏ ửng lên.
Chàng trai vươn tay rót một ly trà, rồi dâng đến trước mặt gã.
Vương Phác bị đôi mắt long lanh sóng nước ấy nhìn chằm chằm đến mơ mơ màng màng, gã đón lấy cái ly, uống một hơi cạn sạch.
Thiếu niên xoay người đi mất, chỉ để lại một làn hương thanh nhã.
“Vương huynh, sao miệng huynh lại sưng lên thế?”
“Vương huynh, sao mặt huynh lại bầm giập thế này!”
Bên trong quán trà, âm thanh ồn ào trỗi dậy từ bốn phía.
“Người vừa nãy chính là Nhạc Chí đấy!” Một ai đó lên tiếng.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa, nhưng ngoài ấy đã không còn bóng người áo đỏ. Chỉ có Vương Phác ôm gương mặt sưng vù của mình, ngã nhào xuống đất.
Ngọc thạch điêu thân, phượng điểu triều minh*. Đó là một cỗ kiệu xa hoa mà không diêm dúa, toát lên cảm giác cao sang quyền quý.
*Ngọc thạch điêu thân, phượng điểu triều minh: Miêu tả một cỗ kiệu lộng lẫy, thân kiệu khảm ngọc thạch, trên bốn đỉnh mái chạm trổ hình Phượng hoàng hót vang (phỏng đoán). Ý nghĩa tương tự câu “sơn son thếp vàng”.
Nhạc Chí ra khỏi nhà, toan bước lên kiệu.
Đột nhiên có người tiến đến cản đường. Người này vận y phục đen từ đầu đến chân, vẻ mặt lạnh lùng.
“Kiệu tứ điểu triều minh* thuộc sở hữu của Yêu Hậu, xem ra Yêu Chủ đúng là sủng ái ngươi ra mặt, Ký Tình Đan quả nhiên lợi hại. Nhạc Chí, thật không hổ danh Luyện đan sư cấp Mười.”
*Kiệu tứ điểu triều minh: Cỗ kiệu có chạm trổ bốn chim phượng trên nóc (phỏng đoán). Ý của câu này là loại kiệu này chỉ có Yêu Hậu được sử dụng, Nhạc Chí có thể ngồi lên nghĩa là được xem trọng như Yêu Hậu.
Đan dược cao cấp được chia lần lượt thành bốn bậc Hoàng, Huyền, Địa, Thiên, người tu luyện đến cấp Mười có thể luyện đan dược bậc Địa. Nhưng trong giới Tu Chân này, Luyện đan sư cấp Mười lại chẳng có mấy ai.
Nhạc Chí xuất thân từ Linh Tiên Tông nhưng lại làm ra loại chuyện mất mặt sư môn, nên đã bị trục xuất khỏi môn phái từ rất lâu. Ai cũng phê phán hắn mê sắc đắm dục, nhưng lại chẳng mấy người biết hắn đã là Luyện đan sư cấp Mười. Nếu biết, có lẽ sự mỉa mai với hắn cũng sẽ vơi đi đôi phần.
Mà Nhạc Chí cũng chẳng mấy bận tâm.
“Huynh muốn nịnh nọt thì hãy lại gần đây, nhìn ta mà nói.” Hắn bảo.
Mục Sân đen mặt, nhưng cũng tiến gần vài bước.
“Ta thấy huynh đài trông quen mắt lắm.” Nhạc Chí nói.
“Quen chỗ nào?”
“Y phục đó.” Hắn đáp.
Mục Sân: “… Hai ta đã quen biết được một trăm năm ròng.”
Y lấy từ trong lòng ra một nhánh cỏ Tiền Vĩ.
Nhạc Chí thấy cỏ, ánh mắt sáng lên, hắn vừa cười hấp háy mắt vừa nói: “Mớ quần áo này nếu trùm lên người một kẻ khác, thì trông vừa béo vừa đen, dòm đâu cũng chướng mắt, ấy vậy mà khi khoác trên người huynh đài đây thì chẳng tài nào che lấp nổi phong thái rạng ngời. Tuy mắt thẩm mỹ của huynh không được tinh tế cho lắm, nhưng tướng mạo quả thật phi phàm…”
Mục Sân nhếch mép