Nếu Nhạc Chí muốn dựng một gian nhà tranh cho riêng mình, chắc chắn không thể trông cậy gì vào Diệp Quang Kỷ, linh thú Tất Phương điểu lại chỉ được mỗi cái mồm to, nên hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Trước tiên, Nhạc Chí chọn một nơi có phong thủy tốt, mà phải là một mảnh đất trống, vì nếu Nhạc Chí dám dựng nhà trên khu đất có mọc thảo dược, đảm bảo Diệp Quang Kỷ sẽ lột sạch da hắn.
Nơi này cách nhà tranh của Diệp Quang Kỷ khá xa, Nhạc Chí rất vừa lòng với điều này.
Sau khi chọn được địa điểm, hắn thu gom một ít gỗ, chỉ đảo mắt một thoáng, mặt trời đã lên cao trên đỉnh đầu.
Nhạc Chí buông đống gỗ trong tay, hắn hơi do dự, nhưng rồi vẫn đi về phía lưng núi. Lưng núi vốn đã không nhận được ánh nắng mặt trời, mà cây Bích Tần lại mọc rất cao, nên vùng rừng cây này khá âm u.
Nhạc Chí lững tha lững thững rảo bước, rồi hắn nhìn thấy hình bóng quen thuộc ở trên chiếc ghế đá hôm qua. Hôm nay, Tất Cảnh mặc một bộ trường bào màu tím, y nằm ở nơi đó, cả người toát lên phong thái cao quý.
Y nhắm nghiền hai mắt, có lẽ đã ngủ từ lâu.
Nhạc Chí đi đến, ngồi xuống cạnh y. Bận rộn suốt từ sáng đến giờ, hắn cũng cảm thấy mỏi mệt, lại ngửi được mùi hương cây Bích Tần, nên cũng mơ màng thiếp đi.
Lúc hắn tỉnh dậy, quả nhiên Tất Cảnh lại ôm hắn khư khư.
Có điều, lúc này Tất Cảnh cũng đã tỉnh giấc, hai người cứ bốn mắt nhìn nhau như thế. Ánh mắt Tất Cảnh thâm sâu, nhìn Nhạc Chí đang sửng sốt.
“Nhạc Thuật.” Tất Cảnh nói.
“Vâng.”
“Ngươi về được rồi.” Tất Cảnh nói.
“Vâng.”
Vài ngày sau, sáng sớm thì Nhạc Chí dựng nhà tranh, lúc chiều lại đi đến rừng Bích Tần. Lần nào hắn cũng gặp người kia, hai người rất ít khi chuyện trò, nhưng không hiểu sao lại ăn ý đến lạ.
Nửa tháng qua nhanh.
Nhạc Chí nhìn gian nhà tranh do tự tay hắn dựng nên, vui mừng khôn xiết.
Phía chân trời, mây đen âm u vần vũ, có vẻ sắp đổ mưa. Chắc Tất Cảnh sẽ không đến đâu nhỉ.
Nhạc Chí nghĩ, rồi đi về phía chỗ ở của Diệp Quang Kỷ, chỉ cần thu dọn một ít đồ đạc nữa thôi là hắn có thể vào ở trong nhà mới rồi.
Nghĩ đến đây, Nhạc Chí lại có đôi chút phấn khởi. Điều này chưa từng xảy ra trước đây, khi xưa Nhạc Chí chưa hề nghĩ rằng mình sẽ vì việc dựng được một mái nhà tranh mà cảm thấy vui vẻ.
Hôm nay, tâm tình Diệp Quang Kỷ vô cùng phấn chấn, gã nhìn Nhạc Chí bằng vẻ mặt hớn ha hớn hở.
“Tiểu Thuật ơi.”
“…” Lông tơ khắp người Nhạc Chí dựng đứng hết lên.
“Tiểu Thuật ngoan này, lại đây ngồi đi.” Diệp Quang Kỷ ngồi trên giường, vừa nói vừa vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.
Nhạc Chí hít vào một hơi sâu, nghĩ rằng mình cũng sắp cách xa gã bệnh thần kinh này rồi, nên mới lấy chút dũng khí mà đi qua.
Hắn ngồi xuống cạnh Diệp Quang Kỷ.
“Gần đây tinh thần của gã Yêu Chủ đó rất tốt.” Diệp Quang Kỷ nói.
“À.” Nhạc Chí nói thản nhiên, ra vẻ ‘có liên quan gì đến ta đâu’.
“Không còn bị ác mộng đeo bám luôn.” Diệp Quang Kỷ nói.
“Ừm.”
“Dược đồng này, ngươi đoán thử xem cái kẻ đã hạ Ký Tình Đan lên người Yêu Chủ rốt cuộc là ai nào?” Mặt Diệp Quang Kỷ đầy vẻ tò mò.
“Làm sao ta biết được chứ?” Nhạc Chí liếc Diệp Quang Kỷ.
“Ta chỉ hỏi thôi, cũng đâu trông mong gì vào câu trả lời của ngươi.”
“…”
“Nhưng mà, thật ra ta đã nghe được một số lời đồn, ngươi muốn nghe không?” Diệp Quang Kỷ hỏi.
“… Không muốn.”
Nhạc Chí trả lời cực kỳ kiên quyết, khiến Diệp Quang Kỷ bày ra vẻ mặt tiếc nuối khôn tả.
Tâm tình Diệp Quang Kỷ rất tốt.
Mà một Diệp Quang Kỷ cao hứng thì khiếp vía quá!
Ánh mắt Diệp Quang Kỷ dán lên người Nhạc Chí, ánh mắt đó hết sức quái dị, làm cho Nhạc Chí sởn cả tóc gáy.
“Không ngờ nhà ngươi mà lại có bạn cũ cơ đấy.” Diệp Quang Kỷ đột nhiên nói.
Chuyện này thì Nhạc Chí hoàn toàn mù tịt.
“Hôm nay có người đến U Thảo Tông, nói muốn tìm bạn cũ, mà người bạn nọ lại chính là ngươi.” Diệp Quang Kỷ nói, trên mặt lộ ra nụ cười tinh tướng, “Là Mục Sân của Ngọc Thanh Tông, tuy gã này không phải Tông chủ Ngọc Thanh Tông, nhưng thân phận cũng không kém cạnh gì so với Tông chủ.”
Nhạc Chí cũng ngạc nhiên hết sức.
Vào cái ngày hắn bảo Mục Sân cứ để mặc việc sống chết của mình, Mục Sân cũng không nể nang gì, ném đi mảnh ngọc mà hồn phách của hắn đang ký thác vào.
Vì sao Mục Sân lại biết hắn vẫn còn sống?
Có điều, Nhạc Chí cũng chỉ ngạc nhiên trong giây lát, hắn nghĩ đến mảnh ngọc đó, Mục Sân có tu vi cao cường, chắc hẳn đã thi triển pháp thuật nào đó trên ngọc, nên y mới biết được mình đã đầu thai chuyển thế.
“Y đang ở đâu?” Nhạc Chí hỏi.
“Sao các ngươi lại quen nhau?” Diệp Quang Kỷ hỏi, “Ngươi mới ngoài hai mươi, lại chưa bao giờ rời khỏi U Thảo Tông, nên chắc chắn không thể gặp gỡ gã ta. Trừ phi nhà ngươi có bí mật không thể cho người khác biết.”
“Đúng là không thể cho ai biết.” Nhạc Chí nói.
“Bí mật gì vậy?”
“Ngài là con người à?”
Diệp Quang Kỷ lập tức hiểu ra, đã không thể cho người khác biết, nếu gã biết tức gã không phải là người. Diệp Quang Kỷ hậm hực liếc Nhạc Chí.
Người ngoài không thể vào Bách Thảo Viên, nên Nhạc Chí đi ra ngoài cổng lớn Bà Sa Phong, thì thấy một dáng hình đen thẫm lạnh lùng phía xa xa.
Mục Sân nhận thấy có người đến, nhanh chóng quay người lại, khi thấy rõ diện mạo Nhạc Chí, lông mày y không khỏi nhíu lại.
“Khó coi đến thế à?” Nhạc Chí sờ vào mặt mình, bất đắc dĩ mà cười, nói.
Mục Sân chân thành gật đầu: “So với ngươi lúc trước thì thua kém nhiều lắm.”
“Huynh tìm ta có việc gì?” Nhạc Chí hỏi.
Mục Sân đưa lưng về phía cổng lớn, trước mắt y là vách núi sâu hun hút vạn trượng. Tóc đen bay bay theo gió, trên mặt y chất chứa suy nghĩ sâu xa. Y đang do dự. Nhạc Chí cũng không hối thúc.
“Mất bao lâu nữa mới luyện xong Tuyệt Tình Đan?”
Nhạc Chí quay đầu nhìn, trên mặt Mục Sân là nụ cười mỏi mệt.
“Nhanh thì trăm năm, chậm thì ba giáp* nữa.” Nhạc Chí nghĩ