Vết thương của Nhạc Chí lành lặn rất nhanh, nhanh đến mức Diệp Quang Kỷ cứ dùng bản mặt ngạc nhiên mà nhìn hắn, lại không kiềm được muốn sờ sờ vào cánh tay bóng loáng.
Khi vết thương lành hẳn, Nhạc Chí nhớ ngay đến việc bắt Loan điểu, nhưng Thẩm Mạn vẫn chưa đến tìm hắn.
Có lẽ Thẩm Mạn đang bế quan tu luyện, Nhạc Chí đành quay lại chuỗi ngày đọc sách, luyện đan.
Nhạc Chí vẫn ngày ngày đến rừng Bích Tần như trước, Tất Cảnh thì có lúc đến, lúc không.
“Sư huynh.” Nhạc Chí đang cúi đầu đọc đan thư, bỗng nghe thấy một giọng nói sợ sệt nhút nhát, hắn quay đầu lại, khi thấy rõ gương mặt của người đó cũng phải sững sờ.
Đó là một thiếu niên tầm mười bốn, mười lăm tuổi, khuôn mặt vừa thanh tú vừa xinh đẹp, Diệp Quang Kỷ đứng sau cậu ta, cười với vẻ đắc ý.
“Đây là đệ tử mới, Tần Tô.” Ngay cả tên cũng rất hay.
Thiếu niên mở to mắt nhìn Nhạc Chí.
Diệp Quang Kỷ xoa đầu thiếu niên, cậu ta nở nụ cười ngại ngần, có vẻ rất ngoan ngoãn.
“Tần Tô, tôn sư trọng đạo là điều căn bản, đệ phải hết lòng hiếu kính với sư phụ đấy.” Nhạc Chí nói.
“Xin nghe lời sư huynh dạy bảo.” Tần Tô ngoan ngoãn nói.
Diệp Quang Kỷ hí hửng ra mặt.
Thiếu niên thoạt nhìn ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng trong chớp mắt Nhạc Chí ngẩng đầu lên, vẫn thấy trong mắt cậu ta lóe lên sự chán ghét. E là tiểu tử này không hề vô hại như bề ngoài.
Điệu bộ như thế, không phải Nhạc Chí chưa từng diễn bao giờ, Tần Tô vẫn còn non tay lắm.
Tuy Tần Tô có một chút thủ đoạn, nhưng Nhạc Chí vẫn rất thích cậu ta. Vì có Tần Tô thu hút sự phiền nhiễu của Diệp Quang Kỷ, nên Diệp Quang Kỷ cũng ít khi tìm đến hắn, thành ra mỗi ngày của Nhạc Chí yên bình hơn hẳn.
Nhưng trong Bách Thảo Viên chỉ có một căn nhà tranh, mà lại tận ba người ở. Vừa khéo có một mảnh đất trống gần đó, Nhạc Chí bèn muốn dựng một gian nhà ở đây.
Tần Tô cũng hăng hái giúp đỡ, nhưng chỉ vừa động tay động chân một chút, mới sáng sớm đã làm chân mình bị trẹo.
Nhạc Chí nhìn gương mặt đau đớn mếu máo đó, thở dài: “Đệ nghỉ ngơi đi, ta làm là được rồi.”
Tần Tô cố nghiêm mặt, nói lí nhí: “Đệ cũng muốn có một gian nhà…”
“Sư phụ thương đệ như thế, nếu đệ dọn đi, ngài sẽ buồn lòng lắm.” Nhạc Chí nhìn thấu lòng dạ của Tần Tô chỉ trong nháy mắt, nghiêm túc nói.
Tần Tô sửng sốt, đôi mắt trừng đến trợn tròn, nhưng cũng bị nghẹn không nói nên lời.
Tới giữa trưa, Nhạc Chí đến rừng Bích Tần, nhưng Tất Cảnh vẫn không xuất hiện, hắn đành đợi ở đó.
Bây giờ là cuối hè đầu thu, tiết trời chuyển lạnh, từng cơn gió núi quét qua, Nhạc Chí bỗng thấy hơi lạnh.
Nhạc Chí nghĩ cũng đến lúc rồi, chắc Tất Cảnh sẽ không đến, hắn muốn đứng dậy rời khỏi, đột nhiên nghe được tiếng sột sột soạt soạt.
Tiếng động này vốn không có gì bất thường, nhưng kỳ lạ là Nhạc Chí còn ngửi được mùi máu tươi.
Nhạc Chí dựa theo hướng tỏa ra mùi máu mà đi, đột nhiên hắn thấy một người, kẻ đó toàn thân mặc áo đen, đang đứng dựa vào một thân cây, máu tươi xối xả tuôn ra từ trên cánh tay.
Nhạc Chí không đi đến phía trước, mà vẫn nấp sau một cây Bích Tần to lớn nhìn gã.
Bỗng có một luồng khói đen thoát ra từ trên người gã, máu đột ngột ngừng chảy, miệng vết thương cũng khép lại trong chớp mắt. Gã ta đứng thẳng người, bất thình lình quay đầu lại.
Nhạc Chí thấy tướng mạo gã, hết sức sửng sốt, vì kẻ này và Thẩm Mạn giống nhau quá chừng! Giống đến mức Nhạc Chí chỉ có thể dựa vào khí chất để phân biệt. Hơn nữa, dựa theo luồng khói đen vừa nãy, thì kẻ này là Ma tu.
Hay gã là anh em song sinh của Thẩm Mạn?
Kẻ đó đi thẳng về phía Nhạc Chí. Nhạc Chí cảm nhận được tu vi của gã không thấp, nên chắc chắn gã có thể phát giác ra xung quanh có người xuất hiện.
Gã phát hiện mình rồi!
Nhưng đã không còn chạy trốn được nữa.
Nhạc Chí đứng bất động tại chỗ.
Bốn mắt nhìn nhau, Nhạc Chí cảm thấy một luồng khí lạnh phát ra từ trong mắt gã.
“Ngươi vừa nhìn thấy gì?” Gã ta hỏi.
“Chưa thấy gì cả.” Nhạc Chí nói bằng vẻ mặt vô tội.
“Ta cũng không tin lời ngươi nói!”
Vừa dứt lời, đột nhiên kẻ đó rút kiếm đâm về phía Nhạc Chí, trong ánh kiếm ẩn giấu khí thế hùng mạnh và ác ý khiến Nhạc Chí không thể động đậy.
Mũi kiếm vương khói đen hướng vào giữa trán Nhạc Chí, nếu trúng kiếm này chắc chắn mất mạng, từ trước đến nay Nhạc Chí không hề nghĩ rằng mình sẽ chết vì một tai họa bất ngờ thế này, nhưng hắn lại không chống cự được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi kiếm ngày càng đến gần.
Hơi lạnh như băng trên trán đột nhiên biến mất.
Thoát chết trong gang tấc, Nhạc Chí quay đầu lại thì thấy Tất Cảnh đang đứng bên cạnh hắn, bàn tay y hóa thành móng vuốt, bắt lấy kiếm.
Một yêu một ma, cùng tỏa ra sự lạnh lẽo, gần như khiến Nhạc Chí đông cứng người.
Nhạc Chí thấy hai bóng đen lao vào chiến đấu, chỉ nghe bên tai gió rít từng cơn, dường như núi rừng càng thêm đen đặc, mà hai bóng đen đó vẫn giao đấu không rời!
Lỗ tai Nhạc Chí vang ầm ầm, dường như đã qua một lúc lâu, lại như chỉ trong chốc lát, hai bóng đen đó tách ra, một nhanh chóng biến mất vào nơi sâu hút trong rừng Bích Tần, một thì xuất hiện trước mặt Nhạc Chí.
Tất Cảnh thu vuốt sắc trong tay vào, hóa lại thành ngón tay thon dài, nhưng sắc mặt y khó coi hết sức, giọng nói càng lạnh lẽo hơn: “Vì sao lại dính líu đến Ma tu? Ngươi muốn chết ở đây sao?”
Nhạc Chí cúi đầu không đáp.
Do bị ma khí trên thân kiếm của Ma tu làm bị thương, chân khí của Nhạc Chí bất ổn, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, hắn cắn chặt hàm răng mới có thể cố đứng vững.
Tất Cảnh thấy bộ dạng im thin thít không trả lời của hắn, trong lòng lại càng thêm tức giận: “Ta bảo ngươi trả lời, sao ngươi không đáp hả?”
Tất Cảnh chỉ cảm thấy lửa giận thiêu đốt ruột gan, cái kẻ trước mặt này, dẫu có chết cũng không liên can tới mình, sao mình lại phải phẫn nộ cơ chứ? Có lẽ do thái độ của kẻ này, là mình đã cứu hắn, lại không biết cảm kích, hỏi cũng không trả lời, đúng là không biết điều mà.
Nhạc Chí cắn môi, đầu óc cũng dần tỉnh táo lại.
“Tại hạ đang nghĩ mình đã làm gì hắn. Nếu tại hạ chết,