Nhạc Chí mở to mắt, ra vẻ ngu ngơ: “Tinh thạch là gì vậy?”
“Đâu phải nhà ngươi mới đến thế giới này, đừng giả ngu.” Người thanh niên khịt mũi coi thường.
“Tại hạ mới đến thật mà.” Nhạc Chí nói với vẻ vô tội.
“… Vừa đến mà đã suýt toi mạng.” Dường như người đó không còn lời gì để nói.
Y cứ tiến lên trước một bước, Nhạc Chí lại lùi về sau một bước.
Y vươn tay, năm ngón tay thon dài trắng nõn, đích thị là đôi tay dùng để gảy đàn.
Phía sau lưng Nhạc Chí là một cây đại thụ, hắn không còn đường thoát thân, chỉ có thể van nài: “Huynh là người tốt mà.”
“Ừ, ta không giết người, chỉ cần tinh thạch thôi.” Y nói một cách nghiêm túc.
Nếu mình không giao ra, chắc chắn người ta sẽ cướp, thôi thì việc giữ mạng vẫn quan trọng hơn. Không còn cách nào khác, Nhạc Chí đành lấy tinh thạch từ trong tay áo ra, nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Đưa đây.” Người đó nói.
Nhạc Chí đưa tay ra nhưng vẫn chần chừ không buông, người đó đã mất kiên nhẫn, y đoạt lấy ngay từ trong tay hắn.
Y xem xét một chút, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng: “Hạ phẩm, linh khí yếu xìu.”
Nhạc Chí mừng như mở cờ trong bụng: “Nếu đã vô dụng như thế, hãy trả lại cho tại hạ đi.”
“Có còn hơn không.” Y cất nó vào trong ngực áo.
“…”
Nếu có chỉ thị của tinh thạch, việc hoàn thành nhiệm vụ sẽ đơn giản hơn nhiều.
Thế là Nhạc Chí lẽo đẽo theo sau người thanh niên.
“Những kẻ thích ở trong Liễu giới giết người cướp của, hầu như không muốn rời khỏi nơi đây.”
Không thể mang bảo vật trong thế giới này ra ngoài, vì Liễu giới chỉ coi trọng việc tu hành bản tâm và ngộ tính.
“Huynh đài có tâm tính kiên định, đây vốn chỉ là một nhiệm vụ, một mảnh tinh thạch nhỏ xíu cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho tiền đồ của huynh.”
“Nếu huynh đài trả lại tinh thạch cho tại hạ, tại hạ nhất định ghi tạc ân tình này.” Nhạc Chí khuyên nhủ.
Người đó vẫn trầm tư.
Lòng Nhạc Chí phấn khởi, hắn cho rằng sắp thuyết phục được y, bèn tiếp tục nói: “Dù tại hạ có ra khỏi Liễu giới, vẫn giữ lời hứa vừa rồi.”
Người thanh niên ngẩng đầu, nhìn Nhạc Chí bằng ánh mắt thâm trầm.
Nhạc Chí bày ra vẻ mặt chân thành, chờ y trả lời.
“Ta vừa nghĩ, nếu nhà ngươi còn nói thêm câu nào, sẽ giết chết ngươi.”
“…” Nhạc Chí vội vàng ngậm miệng.
Người đó ngụ trong một động phủ ở nơi non xanh nước biếc, Nhạc Chí mặt dày theo y vào động phủ đó.
Thoạt nhìn, cứ ngỡ người này không vương bụi trần, ấy vậy mà trong động phủ lại vô cùng bừa bộn, các loại đan thư, đan dược, linh khí, nhạc cụ bị vứt lung tung.
Đột nhiên, Nhạc Chí nghe thấy một thanh âm bé xíu vang lên giữa đống đan thư.
Một quyển đan thư hơi nhúc nhích, có vật nho nhỏ nào đó chui ra từ bên dưới.
Nó có bàn chân to, trông giống như chó, toàn thân phủ lông trắng, trên đầu là hai sừng, bộ lông xù xù, trông đáng yêu hết sức.
Nhạc Chí đến gần nó một chút, một làn khí tươi mát phả vào mặt hắn. Không cần nói nữa, đây chính là linh thú thượng phẩm.
Tất Phương điểu cũng là linh thú thượng phẩm, tiếc là lại quá đần, Nhạc Chí chợt nảy sinh ý muốn bảo hộ cho vật nhỏ mang linh khí thanh mát này. Tiếc là không thể mang linh thú ở Liễu giới ra ngoài.
Linh thú đó bò lên chân người nọ, muốn chui vào trong quần áo của y.
Người đó túm lấy cái đuôi của nó rồi nhấc lên, linh thú nhỏ tỏ vẻ đáng thương, trên mặt người nọ lại là vẻ hết chịu nổi.
Nhạc Chí há miệng thở dốc, cuối cùng nhịn xuống.
Bỗng nhiên, y ném tiểu linh thú vào ngực Nhạc Chí: “Nếu con linh khuyển này còn bò lên người ta, thì các ngươi khỏi sống nữa.”
Nhạc Chí ôm linh khuyển trong tay, giống như ôm một luồng chân khí tươi nguyên. Hắn nhắm mắt lại, trong bụng như có một luồng lửa từ từ nổi lên.
Linh khuyển cũng cảm nhận được thiện ý trên người Nhạc Chí, nó đợi Nhạc Chí tắm rửa sạch sẽ, bắt đầu quấn quýt với hắn.
Người thanh niên ngồi đả tọa* giữa một đống đồ đạc bề bộn.
*Đả tọa: Ngồi thiền.
Nhạc Chí ôm linh khuyển đến ngồi ở một nơi sạch sẽ, nhắm mắt làm ngơ.
Hừng đông ngày hôm sau, trong động phủ sáng rọi ánh nắng, Nhạc Chí nhìn linh khuyển đang ngủ trong lồng ngực mình, cười khẽ một tiếng.
Người thanh niên nhìn về phía Nhạc Chí, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Thân thể này tuy có tu vi và căn cốt kém cỏi, nhưng thật ra diện mạo không tệ. Nhưng ở Liễu giới, ngoại hình chính là thứ vô dụng nhất.
“Huynh là ai vậy?” Nhạc Chí hỏi.
Người đó nhắm mắt không đáp.
“Huynh có biết Tần Hòa không?” Nhạc Chí tiếp tục hỏi.
Y lắc đầu.
“Nhiệm vụ của huynh là gì?”
“Mắt của rồng dữ ở núi Ác Long.” Y nói.
Nhạc Chí đã nghe danh núi Ác Long từ lâu, nơi đó có các loại mãnh thú ẩn nấp, vô vàn hung hiểm, tuy người trước mặt có tu vi cao, nhưng nếu đối đầu với ác long, chỉ sợ cơ hội chiến thắng rất thấp, thảo nào y vẫn cứ ở trong động phủ này, chần chừ không hành động.
“Tần Hòa đâu, ra đây cho lão nương.” Một giọng nói chói tai vang lên từ bên ngoài động phủ.
Sắc mặt Nhạc Chí tái nhợt, hắn nhận ra giọng nói đó, không ngờ Hoa Nương lại tìm được nơi này.
Nhưng Nhạc Chí bỗng giật thót, hắn quay đầu lại, nhìn người thanh niên bằng ánh mắt kinh ngạc, nói với giọng khiếp sợ: “Huynh chính là Tần Hòa!”
Tần Hòa nhìn hắn một cái, rồi đi về phía cửa động phủ.
Hôm nay, Hoa Nương mặc y phục còn mỏng mảnh hơn trước, vải vóc trên người ít ỏi thiếu thốn, gương mặt xinh đẹp hằn vẻ phẫn nộ, lụa hồng trong tay lay động theo gió. Bên cạnh nàng ta là một gã đàn ông, gã này xấu xí vô cùng, trong tay gã là một cây rìu to tướng.
“Hoa Nương, hóa ra là thằng nhắt ranh này đắc tội nàng, đừng giận đừng giận mà, để ta giết nó rồi moi nội đan giúp nàng giải sầu nhé.” Gã ta cười nói, nhưng nụ cười này lại làm gương mặt gã trông khiếp đảm hơn nữa.
Gã xấu xí đó nhác thấy Nhạc Chí, đôi mắt lập tức sáng ngời, gã nói với vẻ thèm thuồng: “Lại có cả cậu em tươi non thế này, để ông đây quất xong giết nhá.”
“Trần lão quỷ, đừng làm chuyện không đâu nữa.”
“Hoa Nương, ngươi muốn động thủ thật à?” Tần Hòa dùng một tay ôm đàn, chiếc mặt nạ trắng bạc lóe lên tia sáng lạnh băng dưới ánh nắng.
Mắt Hoa Nương co rúm lại, vẻ hung ác trên mặt nhạt đi một chút: “Nếu nhà ngươi giao cái tên ở phía sau ra, thì không giao chiến nữa.”
“Hoa Nương, nàng làm