Khi tỉnh lại, Nhạc Chí cảm thấy tinh thần sảng khoái, tâm tình thoải mái. Hắn biết mình đã nằm mơ, nhưng lại quên mất đã thấy những gì trong mơ.
Dưới thân hắn là một lớp đệm mềm mại như đang nằm trên mây, gió nhẹ lướt qua mặt, mang theo làn hơi ấm.
Thoải mái đến mức làm người ta không muốn mở mắt.
“Nhạc Chí!”
Đột nhiên, Nhạc Chí nghe tiếng gọi, hắn lập tức mở mắt, mới nhận ra mình vẫn đang dựa vào bàn đá.
Không có mây êm, cũng không có gió nhẹ.
Ấm trà trên bàn vẫn còn âm ấm hơi nóng, hương trà tỏa ra thoang thoảng.
Hắn chỉ vừa chợp mắt trong khoảng thời gian độ một chén trà*, mà cứ như đã qua rất lâu. Còn ở đối diện, Tần Hòa vẫn say ngủ, nửa bên mặt nạ bị đè xuống, lộ ra nửa gương mặt an tĩnh dịu dàng.
*Thời gian một chén trà: Đơn vị đo thời gian cổ, tầm mười phút.
“Tần Hòa.” Nhạc Chí gọi, hắn không quen nhìn người trước mắt ngủ li bì như vậy.
Tần Hòa từ từ tỉnh dậy, lại còn duỗi eo lười nhác, xem chừng rất thỏa mãn.
“Lan Chu Tước thì không thấy đâu, mà huynh còn ngủ nghê được.” Nhạc Chí chế giễu y.
“Thứ gì của ta, ắt sẽ là của ta, cớ sao phải chấp nhất?” Tần Hòa cười rồi nói, “Lan Chu Tước rồi sẽ là của ta, dù có ngủ một giấc đi chăng nữa, cũng chẳng hề hấn gì.”
“Tiểu tử này cũng gan góc đấy!” Ông lão đã thay y phục, lão khoác trường bào tay rộng, tóc búi cao, trông tràn trề sinh khí.
Tần Hòa cung kính nói: “Muốn và không muốn, nói cho cùng chỉ là một ý niệm. Hãy muốn cái mình nên, đừng muốn cái không nên, ngài thấy tại hạ nói đúng không, thưa tiền bối?”
“Tiểu tử mi có ngộ tính không tồi.” Ông lão nói với vẻ tán thưởng, “Chẳng như một số người, mãi u mê không tỉnh.”
Lúc ông lão nói lời này, ánh mắt như lướt qua Nhạc Chí, Nhạc Chí vẫn không hề dao động.
“Tiền bối quá khen rồi.” Tần Hòa nói.
“Trên đời này, vật càng quý giá càng khó có được, nếu muốn, hãy tự mà tìm.” Ông lão nói, rồi chỉ tay về một hướng.
Nhạc Chí và Tần Hòa cùng quay đầu, thì thấy một rừng hoa ở đằng xa.
Bách Hương Lâu được xây ở cuối thành, nếu hắn không nhớ nhầm, phía đó phải là tường thành mới đúng.
Hiện giờ ở vùng đất trống đó lại có một rừng hoa, thật hết sức quái dị. Nhưng biểu tình của Nhạc Chí và Tần Hòa vẫn không đổi.
“Đa tạ tiền bối.” Tần Hòa cúi đầu, cực kỳ cung kính khiêm nhường, nhưng vẫn không hề mất phong độ.
Hai người cùng đi về phía rừng hoa.
Sân sau của Bách Hương Lâu được lát đá xanh, còn trong rừng hoa toàn bùn đất màu vàng.
Nhạc Chí cất bước, chỉ cần đặt chân xuống, là ra khỏi sân sau.
Hắn quay đầu lại nhìn, ông lão vẫn nhìn họ bằng vẻ mặt ôn hòa.
Nhạc Chí bước vào rừng hoa, rồi ngoảnh lại, thì lão đã biến mất tăm, ngay cả tòa Bách Hương Lâu cũng tan biến như vừa tỉnh cơn mộng.
Trên trời có một đàn chim bay ngang qua, cánh chim đủ màu vẽ nên một bức tranh thiên nhiên đẹp mắt.
Trong rừng hoa, trăm hoa đua nở, muốn tìm lan Chu Tước từ trong biển hoa này quả là gian truân.
Nơi đó không hề thiếu những loại hoa cỏ quý giá hơn lan Chu Tước, nhưng hai người chỉ nhìn một lần, rồi lập tức dời ánh mắt sang cây tiếp theo.
Chủ nhân Bách Hương Lâu chỉ đồng ý cho họ lan Chu Tước, nếu muốn nhiều hơn, sợ là ngay cả lan Chu Tước cũng không có được.
Nhạc Chí nhìn mà hoa cả mắt.
“Lá như đao, hoa tựa sao, ban ngày như lửa, huynh nhìn xem nhánh cây kia có phải giống lắm không.” Nhạc Chí thấy trong biển hoa có một bụi cây nhỏ, hắn đã thấy qua, nhưng vẫn không chắc chắn, nên hỏi Tần Hòa.
Nhưng hắn đợi một lúc lâu, vẫn không nghe được lời hồi đáp của người bên cạnh.
Nhạc Chí quay đầu, thì thấy y đang ngây dại. Nhạc Chí mới chỉ quen biết Tần Hòa trong mấy ngày, cũng không biết gương mặt thật của y, ngay cả dung mạo ở Liễu giới cũng chỉ thấy được một nửa.
Tần Hòa là người thâm sâu khó dò, đầu óc khôn ngoan, tâm tư cũng được che sâu giấu kín.
Người hay vật nào lại có thể làm cho Tần Hòa ngây người sững sờ như vậy, Nhạc Chí tò mò hết sức. Nhạc Chí nhìn theo ánh mắt Tần Hòa, thế là chính hắn cũng ngẩn người.
Trong biển hoa có một người.
Người đó vận một bộ áo đỏ, tóc đen như mực, y đứng trong biển hoa, rõ ràng chỉ là một bóng dáng, nhưng so với hoa lại muôn phần đẹp hơn.
Người ấy từ từ quay lại, lúc thấy diện mạo của y, Nhạc Chí và Tần Hòa cùng ngưng thở.
Người này có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, mày liễu cong cong, gương mặt ẩn hiện vẻ quyến rũ, ma mị nhưng không tầm thường, tựa như yêu tinh được sinh ra trong biển hoa.
Đẹp đến độ phi nhân.
Nhạc Chí khiếp sợ tột độ, vì dung mạo của người đó giống bộ dạng nguyên bản của hắn như tạc!
Sau một lúc, Nhạc Chí mới trấn tĩnh lại, mà Tần Hòa bên cạnh vẫn còn ngẩn ngơ, ánh mắt y vẫn dán vào người ta.
Hắn không ngờ Tần Hòa vậy mà cũng là hạng người háo sắc, người tu đạo háo sắc thì cũng thôi, cớ sao lại si mê cái kẻ có diện mạo giống mình như đúc, làm người ta không khỏi ngại ngùng.
“Tần Hòa.” Nhạc Chí gọi.
Ánh mắt Tần Hòa từ từ ngay thẳng lại, nhưng y không chú ý đến Nhạc Chí, mà vẫn nhìn về người trong biển hoa, dịu dàng nói: “Ngài là Hoa tiên chốn này sao?”
Người đó che miệng cười khẽ, không nói gì.
Người này là ai?
Vì sao lại ở trong rừng hoa?
Sao ngoại hình lại giống hệt mình?
Lòng Nhạc Chí lập tức nảy lên vô số suy nghĩ, bỗng dưng người nọ đột ngột đến trước mắt bọn họ, đôi sóng mắt luyến lưu, nhưng khi nhìn kỹ lại thấy vô cùng điềm tĩnh, không vương bụi trần.
Lúc đến gần lại ngửi được mùi hương thanh nhã trên người y, đúng là hương Ngọc Liên*.
*Hương Ngọc Liên: Loại mùi hương đặc trưng mà Nhạc Chí luôn sử dụng.
Người ấy nhìn Tần Hòa, Nhạc Chí thấy Tần Hòa đỏ mặt, đúng là kì lạ.
“Tần Hòa”
Giọng của y vang lên bên tai Nhạc Chí, nghe cũng rất quen thuộc.
Ánh mắt Tần Hòa dần dần mê loạn, Nhạc Chí nhìn Tần Hòa, thấy y mở to mắt, nhưng tròng mắt không động. Nhạc Chí giơ tay vẫy trước mắt y, y cũng không nhúc nhích.
“Ta đã phong bế thần thức của y, y không nghe chúng ta nói chuyện đâu.” Người đó cười nói.
“Ngươi là ai?” Nhạc Chí nói với vẻ cảnh giác.
“Vì tu đạo, nên dốc lòng nhẫn nại, ngày lại ngày trôi qua, cứ ngỡ đường tu không khoái lạc, lại không biết rằng nếu thuận theo Thiên Đạo, khoái lạc sẽ từ đó mà sinh ra. Đắc đạo rồi sẽ thấu hiểu vạn vật, không có lừa gạt, chỉ cần hòa