Nhạc Chí không màng đau đớn ở cằm, hắn quay đầu qua, gay gắt nhìn đăm đăm vào Tất Cảnh.
Nhìn gương mặt trước mắt, Nhạc Chí chợt nhớ lại, hơn bốn trăm năm trước, hắn thoáng thấy một chút tàn ảnh trong gương Càn Khôn.
Dung mạo phi phàm, tuấn mỹ vô song.
Chỉ một khoảnh khắc chạm mắt, mà khắc ghi sâu nặng trong lòng. Có lẽ, đó là vừa gặp đã yêu.
Rồi sau đó, xuất hiện một người cùng hắn vào sinh ra tử, người đó chở che hắn mọi lúc mọi nơi, hệt như những câu chuyện tâm đầu ý hợp xa xưa nơi trần thế. Nhờ chủ nhân Bách Hương Lâu, hắn biết được dung mạo của người ta, nhận ra người đó giống hình ảnh xuất hiện trong gương Càn Khôn ở cửa vào Liễu giới như đúc.
Lòng hắn rạo rực niềm vui, nghĩ rằng đó là duyên phận, sau đó mới vẽ một bức tranh của mình rồi nhờ cậy chủ nhân Bách Hương Lâu gửi đến ý trung nhân.
Sau khi rời khỏi Liễu giới, hắn cứ khắc khoải đợi mong người ấy đến Linh Tiên Tông tìm mình, ngày lại qua ngày, chỉ trong chốc lát đã hai trăm năm đằng đẵng trôi.
Khi gặp lại, hắn mới biết người ta là Tất Cảnh, Yêu Chủ của Vạn Yêu Tông. Yêu Chủ phong lưu thế nào, cả thiên hệ đều biết, ngay cả hai vị nam sủng cũng là mỹ nhân tuyệt trần.
Thế là hắn ghen ghét, ghen ghét mỹ nhân trong lòng y, cũng hận y, hận y lãng quên mình, nên mới chuốc y ăn Ký Tình Đan.
Sau đó là chuỗi ngày lưu luyến vấn vương.
Tất Cảnh ở Liễu giới tuy lạnh lùng, nhưng lại đối đãi với hắn ân cần biết bao, sau đó Tất Cảnh sủng ái mỗi mình hắn suốt hai trăm năm, cũng dịu dàng khôn xiết.
Hắn chưa bao giờ nghĩ Tất Cảnh sẽ biến thành bộ dạng này, hay có lẽ, đây mới chính là bộ mặt thật của Tất Cảnh.
Là do trước đây hắn không chịu tin mà thôi.
Nhu tình trong mắt Nhạc Chí càng lúc càng lạnh nhạt, cả trái tim cũng rỗng tuếch.
“Yêu Chủ đại nhân, chẳng lẽ vị phu nhân kia không thỏa mãn nổi ngài, nên ngài mới tìm đến Bách Thảo Viên này sao?” Nhạc Chí chỉnh đốn lại quần áo xộc xệch, hắn đứng dậy, lạnh lùng nhìn Tất Cảnh, trong giọng nói cũng mang vẻ châm biếm.
Tất Cảnh bị ánh mắt bi thương đó nhìn mà lòng run rẩy, y đột ngột buông người trước mắt ra, trong lòng chỉ cảm thấy hoảng loạn.
Y chưa từng hoảng loạn như thế.
Tất Cảnh thình lình lùi về sau vài bước, y phải tựa vào bức tường mới đứng vững được.
“Ai cũng bảo Yêu Chủ yêu cái đẹp, nhưng tại hạ đã không phải nữ nhi, lại chẳng xinh đẹp gì, vậy mà Yêu Chủ đại nhân lại đói khát đến mức tùy tiện vơ bừa ư?” Sự châm chọc trong giọng nói của Nhạc Chí càng lúc càng sâu cay.
Tất Cảnh không đáp lời, y liếc nhìn Nhạc Chí, rồi đẩy cửa bỏ đi.
Nhạc Chí nhìn nơi cửa vào không còn bóng người, hắn đờ đẫn một lúc lâu, rồi đột nhiên cười nhạt.
“Ha ha…”
Cuối cùng thì mình mê muội cái gì cơ chứ?
Vài chục năm trước, lúc hắn sống lại trên thân thể Nhạc Thuật, trong lòng chỉ có một nguyện vọng, là đoạt lại ái nhân.
Mà hiện giờ, hắn lại bắt đầu hoang mang. Nhạc Chí lấy đá Thất Sắc ra theo bản năng, hắn nhận ra ánh sáng của nó dường như yếu đi một chút.
Lòng Nhạc Chí đầy phiền não, chợt hắn cảm thấy trong đan điền có một luồng chân khí rối loạn, từng cơn đau đớn ập đến.
“Dược đồng ngoan, ngươi hóa thành cầm thú sao? Dọa Yêu Chủ đi mất rồi.”
Diệp Quang Kỷ đứng ở cửa, nói với vẻ khoa trương.
Nhạc Chí đã ngừng cười từ lâu, hắn chỉ nhìn Diệp Quang Kỷ với vẻ mặt vô cảm.
“Tuổi còn nhỏ, ánh mắt nên trong sáng vô tư lự một chút.” Diệp Quang Kỷ tận tình khuyên bảo.
Nhạc Chí trừng mắt liếc gã, hắn không thèm để ý nữa, mà ngồi lại trên giường, lấy Đan thư ra đọc. Chỉ có việc đọc Đan thư mới bình ổn được sự bức bối trong lòng hắn.
“Không đáng yêu gì cả.” Diệp Quang Kỷ lắc đầu nói, rồi gã thấy Nhạc Chí không thèm đếm xỉa tới mình, đành tiu nghỉu bỏ đi.
Những ngày sau đó rất yên bình, ngoại trừ việc Diệp Quang Kỷ cứ dăm ba bữa lại tới làm phiền hắn.
Nhạc Chí đã bắt đầu luyện Chuyển Nhan Đan, hắn thường xuyên ở lì trong bí cảnh Thất Sắc Thạch tận mấy tháng, thậm chí là mấy năm.
Đối với hắn, bên trong bí cảnh tốt đẹp hơn bên ngoài biết nhường nào.
Vì trong đó không có Diệp Quang Kỷ.
Nhạc Chí mang theo Tất Phương điểu đi vào, vì Tất Phương điểu vốn là linh thú thượng đẳng, nên việc ở trong bí cảnh cũng khiến tu vi tăng tiến rất nhanh.
Khi tu luyện trong bí cảnh, lúc nhập định thì thấy ngày tháng trôi qua rất nhanh, nhưng những ngày bình thường lại rất buồn chán, lúc này ngay cả Tất Phương điểu cũng không còn đáng ghét nữa.
Linh thú đã nhận chủ, nên giữa bọn họ có khế ước, nhưng vì tâm trí của Tất Phương điểu còn quá non nớt, nên sự liên thông giữa một người một thú vẫn không đủ linh hoạt.
Nhưng hiện tại, tu vi của Tất Phương điểu mỗi ngày một tăng, tâm trí cũng dần được khai sáng, nên có thể liên kết với chủ nhân thuận lợi hơn. Quan hệ giữa Nhạc Chí và Tất Phương điểu cũng thân thiết hẳn lên.
Một ngày nọ, Nhạc Chí từ thế giới bên ngoài trở vào, bỗng nghe trong động phủ của mình có tiếng con nít khóc nỉ non.
Nhạc Chí kinh hãi, hắn vội vàng chạy vào, thì thấy trên giường có một đứa bé trắng trẻo bụ bẫm, đứa bé nằm ngửa mặt, nó khoác một cái yếm màu lửa đỏ, đang múa may đôi tay giữa khoảng không.
Nhạc Chí hạ ánh mắt xuống dưới.
Là một bé trai.
Theo bản năng, Nhạc Chí nhìn vào bụng mình, thấy vẫn phẳng lì.
Cho tới ngày hôm qua, bụng mình vẫn phẳng như thế, nên chắc chắn đứa bé này không có quan hệ gì với mình. Chẳng lẽ nó được sinh ra từ linh khí đất trời ư?
Nhạc Chí đi đến, đứa bé đó cũng thấy Nhạc Chí, nó bò ngay về phía hắn.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Chí tiếp xúc với một đứa trẻ, hắn cũng không biết nên cư xử ra sao, chỉ có thể ngồi cứng đơ, mặc cho đứa bé bò lên người mình.
Cuối cùng nó bò lên vai hắn, lảo đảo lắc lư đứng lên.
Theo trí nhớ thì, dường như cũng có thứ gì đó thích đứng trên vai mình…
Trong nháy mắt, Nhạc Chí nghĩ ra điều gì, sắc mặt