Lúc Nhạc Chí tỉnh lại, tuyết trắng đã ngừng rơi nhưng vẫn lạnh lẽo như trước.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi ngồi xếp bằng dưới đất, tập trung niệm lực, nhưng trong bụng lại là một khoảng rỗng tuếch.
Hoàn toàn không có chân khí.
Nhạc Chí luyện Đan tu, tu vi ảnh hưởng đến cấp bậc của người luyện đan, hiện giờ tu vi không còn nữa, cho dù có phương thức điều chế, cũng không thể luyện được đan dược.
Nếu cứ như thế này mà chết đi, chắc chắn Mục Sân sẽ đào mồ hắn lên.
Hắn còn thiếu y một viên Tuyệt Tình Đan mà.
Nhạc Chí lê đến bên cửa động, ngoài đó có hai người lính gác, bọn họ thấy hắn nhưng tảng lờ đi.
“Ta muốn gặp Tất Cảnh.”
Nhạc Chí chỉ khoác trên người một chiếc áo choàng đen, hắn nhìn thủ vệ bằng ánh mắt khẩn khoản.
Nếu không biết chuyện năm đó người này đã giam hai vị mỹ nhân vào Lãnh Ngục lạnh lẽo, ai cũng sẽ nghĩ hắn là một chú thỏ trắng vô hại.
Thủ vệ ngẩng đầu, nhìn về phía không trung.
“Ngươi muốn gặp Tông chủ ư?” Một cô gái vận váy dài màu sắc thanh nhã bước nhanh đến.
Chỉ cách một lớp cửa, mà phía trong là gió đông giá rét, bên ngoài lại là nắng hạ ấm áp.
Nhạc Chí ngẩng đầu nhìn cô gái một lúc, nhưng vẫn chưa nhận ra người trước mặt.
“Ta là Hải Đường.”
Tuy hắn không biết mặt cô gái này, nhưng đã từng nghe danh.
Năm đó, Tất Cảnh sủng ái nhất là hai vị công tử Phong Nguyệt và Vô Song, cô gái này theo hầu Phong Nguyệt, nhưng nàng không phải thị nữ.
Nàng là Yêu tu được Tất Cảnh yêu thích, nên ban cho Phong Nguyệt.
Rất nhiều năm về trước, Nhạc Chí đã biết Hải Đường và Phong Nguyệt rất thân mật với nhau.
Sự tăm tối trong mắt vụt biến mất, hắn nhoẻn một nụ cười thật tươi, gương mặt vốn tái nhợt chợt bừng lên sức sống.
“Hải Đường tỷ tỷ đến Lãnh Ngục này có việc gì thế?”
“Theo lệnh Tông chủ.” Cô gái đáp.
Trên mặt Nhạc Chí lộ vẻ ngại ngùng: “Tất Cảnh… Lòng người vẫn còn nhớ đến ta sao?”
“Tông chủ ra lệnh cho ta đến xem ngươi đã chết chưa.” Nụ cười trên mặt Hải Đường vẫn chưa tan.
Nhạc Chí vẫn giữ nét cười xán lạn như cũ.
“E là không nhanh vậy đâu.”
“Nhanh thôi, kẻ tu đạo đã mất nội đan không khác gì người phàm, mà người phàm ở trong Lãnh Ngục này không quá hai ngày thì… Năm đó, khi Phong Nguyệt bị nhốt vào trong ngục này, may nhờ Nhạc công tử đây mở lòng từ bi, chưa tước mất nội đan của chàng.” Hải Đường nói.
Nhạc Chí cười ha ha, nói: “Không cần khách khí.”
“Tiếc là chàng đoản mệnh, vẫn chết trong Lãnh Ngục này.” Hải Đường căm phẫn bỏ đi.
Nét cười trên mặt Nhạc Chí nhạt dần.
Đây là lần đầu tiên hắn biết được phụ nữ khó đối phó đến mức nào.
Bóng đêm càng lúc càng sâu.
Nhạc Chí quắp người lại thành một khối, tránh vào trong góc, khí lạnh ồ ạt tràn vào, hắn đã không thể kiên trì lâu hơn được nữa.
“Nhạc Chí.”
Hắn gắng gượng mở mắt ra, trông thấy một gương mặt đẹp đẽ mà lạnh lùng.
Là Hải Đường.
“Đã khuya thế này mà Hải Đường tỷ tỷ vẫn quá bộ đến thăm ta, Nhạc Chí vô cùng vinh hạnh.” Hắn nhũn nhặn cười nói.
“Ngươi chỉ sống được đến ngày mai là cùng.” Hải Đường nói.
“Nếu như hôm nay, đột nhiên Tất Cảnh tỉnh ngộ, nhận ra lòng người vẫn yêu ta, ngày mai cũng không thành vấn đề.” Nhạc Chí nói.
“Ngươi cũng nói là ‘nếu như’. Huống hồ Tông chủ vốn không hề yêu ngươi.” Cô gái đáp trả.
Nhạc Chí vừa xấu hổ, vừa buồn bực, hắn liếc nhìn Hải Đường: “Sao Hải Đường tỷ tỷ cứ thích chọc vào miệng vết thương của người khác vậy?”
“Vì ban ngày ngươi nói muốn gặp Tông chủ.”
“Tỷ tỷ cũng đã nói là ta mơ mộng hão huyền mà.”
“Giờ ta dẫn ngươi đến gặp ngài.”
Nhạc Chí vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng tay không khỏi run lên một chút.
“Đa tạ.”
Hải Đường cầm trong tay lệnh bài đại diện cho thân phận Tông chủ của Tất Cảnh, vì thế thủ vệ cung kính mở cửa Lãnh Ngục ra.
Nàng dẫn hắn đi đến điện Cảnh Sinh.
Nhạc Chí nhìn dáng người yểu điệu phía trước.
“Sao Hải Đường tỷ tỷ lại giúp ta?” Hắn hỏi.
“Vì ngươi không sống được đến ngày mai.” Hải Đường thản nhiên đáp.
Nhạc Chí nhíu mày, lẽ nào cô gái này thật sự bộc phát thiện tâm ư?
Càng đến gần điện Cảnh Sinh, Nhạc Chí càng phấn chấn, hắn cũng không màng suy đoán tâm tư của Hải Đường nữa.
Đến trước cửa điện, theo thói quen, hắn ngừng bước, sửa sang lại y phục.
Hải Đường đứng đợi hắn phía trước.
Bóng đêm sâu thăm thẳm, cho dù có ánh đèn, Nhạc Chí vẫn không thể thấy rõ sắc mặt cô gái.
Vào đến đại điện, thân thể hắn thình lình cứng đờ lại.
Trong căn phòng đó phát ra tiếng thở dốc vô cùng quen thuộc.
Mặt Nhạc Chí tái dần.
Hải Đường đứng bên cạnh hắn, gương mặt lạnh tanh.
“Không có cách nào tu luyện trong Lãnh Ngục, chỉ có thể ngày ngày hứng chịu băng giá lạnh thấu xương.” Cô gái thì thầm.
Nàng ta không có ý tốt gì, mà là muốn trả thù.
Nhạc Chí cũng không quan tâm, cách