Lúc Nhạc Chí ra ngoài, Tần Tô đang đứng ở lối vào, bần thần nhìn vào động, bộ dáng hồn xiêu phách tán.
“Nếu đã vô duyên, không bằng từ bỏ thôi.” Nhạc Chí nói.
Tần Tô tỉnh táo lại, tức tối liếc Nhạc Chí.
“Nói thì hay lắm, nếu là ngươi, có thể nói bỏ là bỏ được không?” Cậu ta nói với vẻ châm chọc.
“Nên ta chỉ khuyên đệ mà thôi.” Nhạc Chí nói.
“Trong lòng ngươi đang cười nhạo ta chứ gì.” Tần Tô trả treo.
Nói về sự cố chấp, ắt là hắn phải hơn hẳn Tần Tô. Ngày xưa, nếu có người nói với hắn như thế, hắn cũng sẽ khịt mũi coi thường. Có điều, hắn đã trải qua lắm cảnh ngộ thế nhân, cảnh giới tu luyện bất đồng, nên cõi lòng cũng nảy sinh biến hóa.
Nhạc Chí của ngày xưa nguyện không thành tiên cũng không muốn vứt bỏ ái tình, mà Nhạc Chí ngày nay lại nguyện vứt bỏ hết thảy để nên duyên cùng tiên đạo.
Nhạc Chí nhìn Tần Tô bây giờ, tuy hắn không thích Tần Tô, nhưng không thể không thừa nhận đã tìm được hình bóng xưa cũ của mình trên người cậu ta.
“Đi thôi.” Nhạc Chí nói.
Nhạc Chí đi trước, Tần Tô lững thững đi phía sau, dáng vẻ lười nhác. Hai người cứ một trước, một sau cùng tiến bước.
Đi đến nơi hoang dã không người, rời khỏi phố xá náo nhiệt, lại băng qua núi rừng rậm rạp, cứ vòng đi vòng lại như thế, mới chớp mắt mà nửa ngày đã vụt qua.
Tần Tô bỗng dừng bước, cậu ta nhìn Nhạc Chí, vẻ mặt hết kiên nhẫn: “Vì sao chúng ta chưa ra khỏi Hư Minh phủ?”
Nhạc Chí nhìn những cây cổ thụ che rợp bốn phương trời, nghiêm túc đáp: “Vì không tìm được đường ra ngoài…”
Trên mặt Tần Tô là vẻ không thể tin được: “Ngươi đi đằng trước mà lại không biết đường hả?”
“Ta đi phía sau thì cũng đâu biết.”
“…”
“Phượng Hư Đạo Nhân là chủ, chúng ta là khách, bây giờ muốn đi khỏi đây, hẳn nên từ biệt chủ nhân mới phải phép.” Nhạc Chí nói.
Lúc vào Hư Minh phủ, Nhạc Chí đã đi qua một con đường mòn, trong chốc lát thì đến phố thị này. Vậy nên hắn cứ đinh ninh chỉ cần đi theo một hướng là có thể ra ngoài, hiện giờ xem ra đã quá ngây thơ rồi, vẫn phải tìm đến Phượng Hư Đạo Nhân thôi.
Hai người quay lại con đường cũ, lúc về đến trước phủ đệ của Phượng Hư Đạo Nhân, đúng lúc gặp một cô gái đi từ trong phủ ra.
“Cửu Phượng cô nương.” Nhạc Chí gọi.
Cửu Phượng dừng bước, lúc thấy Nhạc Chí, nàng cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên: “Chuyện gì?”
“Nay việc của tại hạ ở Hư Minh phủ đã hoàn thành, nên muốn từ biệt Phượng Hư Đạo Nhân.” Nhạc Chí nói.
Cửu Phượng gật đầu: “Đi theo ta.”
Nhạc Chí đi về phía trước hai bước, lại thấy Tần Tô vẫn đứng tại chỗ.
“Khi nào ngươi hỏi được cách ra ngoài thì hãy đến tìm ta.”
Nhạc Chí cũng không chấp nhặt với cậu ta, bèn đi theo Cửu Phượng.
Họ băng qua lớp lớp hành lang uốn khúc lượn quanh ngoằn ngoèo, mãi đến lúc Nhạc Chí sắp bị vòng vèo hoảng loạn, cuối cùng cũng đến trước một tòa đại điện.
“Bẩm Chủ thượng, Nhạc Chí cầu kiến.”
Đợi một lát, từ bên trong vang lên một giọng nói lơ đãng.
“Vào đi.”
Tiếng nói vừa dứt, cửa từ từ mở ra, Nhạc Chí thấy ngay một dáng người trăng trắng đang tựa vào ghế ngọc.
Tóc liễu vấn cao, mi mục thuyền quyên, Phượng Hư Đạo Nhân ngồi tựa nơi đó, toát lên phong thái thanh cao tao nhã.
Hai chung trà trên bàn vẫn còn tỏa hơi nóng nhè nhẹ, Phượng Hư Đạo Nhân nâng chung, nhấp nhẹ một ngụm, hai mắt khép hờ, như đang thưởng thức sương ngọc rượu ngà*.
*Từ gốc: Quỳnh tương ngọc lộ. Quỳnh tương: Loại rượu thượng hạng. Ngọc lộ: Giọt sương long lanh như ngọc.
Nhạc Chí nhìn chiếc chung còn lại vẫn tỏa hơi nóng, nói với vẻ áy náy: “Hóa ra Chân Nhân đang có khách, Nhạc Chí đã quấy rầy rồi.”
Trên mặt Phượng Hư Đạo Nhân cũng không có vẻ phật lòng: “Hiện tại, ngươi chính là khách.”
Cửu Phượng đã đi khỏi từ bao giờ, còn đóng cửa lại, Phượng Hư Đạo Nhân chỉ vào một cái ghế bên cạnh rồi nói: “Ngồi xuống đã nào.”
Nhạc Chí ngồi xuống, cũng không nói lời vô nghĩa: “Tại hạ đến Hư Minh phủ vì muốn tìm người, hiện nay đã tìm được, đều nhờ ơn ngài đã thu lưu trong khoảng thời gian này, nay tại hạ đến để cáo biệt ngài.”
“Ước nguyện đã thành, vậy là tốt rồi.” Phượng Hư Đạo Nhân gật đầu nói.
Nhạc Chí nhớ đến chuyện cũ của Phượng Hư Đạo Nhân, bèn khuyên giải an ủi: “Rồi cũng sẽ có một ngày ngài được như nguyện.”
Biểu tình trên mặt Phượng Hư Đạo Nhân khựng lại một chút: “Hễ là người, ai cũng có ái tình và chấp niệm, muốn tu tiên cũng không cần đoạn tình tuyệt niệm, nhưng nếu chấp niệm quá sâu, sẽ thành đạo kiếp. Ta vì một lòng muốn thành tiên nên đã bỏ mặc y, nhưng thật ra y đã hóa niệm từ lâu, giờ đây cũng chỉ có thể trách bản thân mình.”
“Ngài hiến chân tình, nhất định có thể khiến y cảm động.” Nhạc Chí nói.
Phượng Hư Đạo Nhân hé môi cười, nét cười đó khiến gương mặt thờ ơ không vướng bụi trần được điểm thêm chút tươi sáng.
“Chỉ trách ta lúc trước không suy nghĩ thấu đáo, có lỗi với Lục Ngô Thần Quân, cũng có lỗi với con ta.”
Nhạc Chí: “…”
Nhạc Chí vẫn cứ đinh ninh Phượng Hư Đạo Nhân có người yêu khác, hóa ra đó lại là con trai của nàng. Vị này một lòng tu đạo nên thờ ơ với máu mủ ruột rà, khi phi thăng lại là lúc con mình hóa thành đạo kiếp. Không ngờ con Phượng Hoàng bị đốt đen thui ngày hôm ấy lại là người con mà Phượng Hư Đạo Nhân nhắc đến.
“Thôi thôi, những gì nợ nó, ta từ từ trả vậy.” Phượng Hư Đạo Nhân thở dài nói.
Nhạc Chí không biết nói gì, chỉ có thể lúng túng ngồi đó.
Qua một lúc sau, trà trong chung đã lạnh, cuối cùng Nhạc Chí không ngồi yên được nữa.
“Hư Minh phủ này quả là bí ẩn.” Nhạc Chí nói.
“Không giống chốn phàm trần cho lắm.” Phượng Hư Đạo Nhân nói.
Nhạc Chí cười: “Khi mới đến lòng hốt hoảng, bây giờ cũng không nhớ rõ đường ra ngoài, để Chân Nhân chê cười rồi, không biết ngài có thể tiễn tại hạ một đoạn đường hay không?”
“Không hề gì, cứ để Cửu Phượng dẫn ngươi một đoạn.” Phượng Hư Đạo Nhân nói.
Nhạc Chí vui mừng trong lòng: “Đa tạ Chân Nhân, vậy Nhạc Chí xin cáo từ.”
“Chờ đã.” Phượng Hư Đạo Nhân đột nhiên nói. Nhạc Chí vừa đứng dậy, bèn khựng ở đó.
“Chân Nhân có gì phân phó sao?” Nhạc Chí hỏi.
“Đến gần cho bản tôn nhìn xem nào.” Phượng Hư Đạo Nhân ngồi ngay ngắn lại, nói.
Nhạc Chí không hiểu ra sao, đành đến trước mặt Phượng Hư Đạo Nhân. Nàng đột ngột đứng lên, hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt vốn luôn mờ ảo mông lung của Phượng Hư Đạo Nhân bỗng trở nên sắc bén, nàng nhìn thẳng vào mắt Nhạc Chí, như soi vào sâu trong nội tâm của hắn.
Nhạc Chí giật mình, tay của Phượng Hư Đạo Nhân đã vươn đến ấn đường* của hắn.
*Ấn đường: Một khái niệm của Nhân tướng học, chỉ vùng giữa hai chân mày.
Một làn hơi lạnh thấm vào trán Nhạc Chí, lan tràn khắp toàn thân, cuối cùng dừng tại đan điền, hòa vào trong xương tủy.
Ban đầu rất khó chịu, nhưng về sau lại cảm thấy thoải mái.
Nhạc Chí nhắm mắt lại, cảm giác như đang giẫm lên mây, bốn phía mềm mại như bông.
Phượng Hư Đạo Nhân bỗng rút tay lại, chạm nhẹ vào ấn đường của Nhạc Chí, hắn vừa hồi phục tinh thần thì chạm phải ánh mắt sâu thẳm của nàng.
“Ngươi là đệ tử của Huyền Linh Thánh Tổ sao?” Trên gương mặt vẫn luôn bình tĩnh không dao động của Phượng Hư Đạo Nhân có một chút ngạc nhiên.
Nhạc Chí nhớ đến vị Huyền Linh Thánh Tổ nọ, hắn đã tôn ngài