Tất Cảnh biến đi nhanh tựa cơn gió, Nhạc Chí cũng phải ngỡ ngàng.
Lúc hắn tỉnh táo lại, đã thấy trong phòng nồng nặc mùi rượu, phóng mắt nhìn quanh, nơi nơi toàn là vò rượu rỗng không.
Rốt cuộc thì Tất Cảnh đã uống bao nhiêu rượu, hay là muôn vàn Yêu tu trong khắp Vạn Yêu Tông này đã vứt vò rượu rỗng vào phòng hắn…
Điều hãi hùng nhất là mọi khung cửa sổ đã bị đóng kín như bưng, một chút gió cũng không lọt vào được nên mùi rượu càng gay gắt hơn, hiện giờ mũi hắn đã sặc sụa thứ mùi này.
Nhạc Chí đứng dậy, hắn vừa định mở cửa sổ cho thông gió, cửa chính bỗng bị đẩy mạnh ra, Hải Đường mặc một thân váy lụa xanh, nàng ta đứng tại chỗ kia, vẻ mặt vô cảm.
Nhạc Chí nhặt một vò rượu rỗng không, định ném ra ngoài cửa.
“Hải Đường cô nương đó à.”
Hải Đường lạnh lùng nhìn hắn, cũng không thèm đếm xỉa tới hắn.
Nhạc Chí nhấc vò rượu trong tay lên.
Hải Đường cười khẩy lạnh lùng: “Nhạc Chí, mi muốn khoe mẽ sao?”
Nhạc Chí: “… Tại hạ chỉ muốn quăng vò rượu này ra ngoài thôi, mà nàng lại chặn cửa mất rồi.”
Chỉ cầm vò rượu mà cũng bị xem là khoe khoang sao?
Đột nhiên, Hải Đường vọt đến, gương mặt căm phẫn.
“Hải Đường cô nương đến đây để nhìn tại hạ ném vò rượu à?” Nhạc Chí hỏi.
Dù ân oán giữa bọn họ đã được giải quyết xong, Hải Đường vẫn không ưa hắn như trước, Nhạc Chí cũng không có thiện cảm với nàng. Thế thì tại sao nàng lại đến đây?
“Nhạc Chí, mi giỏi lắm. Suốt năm năm nay, rượu này đều do Tông chủ uống, chính là mượn rượu giải sầu đấy. Ngài lên trời xuống đất tìm kiếm một người, không ngờ người đó lại là mi. Cho dù mi lừa gạt ngài suốt hai trăm năm, cho dù mi hãm hại người ngài sủng ái.”
Biểu cảm trên mặt Nhạc Chí không hề biến hóa, nhưng động tác của hắn hơi khựng lại. Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn lại tiếp tục việc đang làm.
“Nhạc Chí, giờ mi hả dạ rồi đúng không, mi đang cười hả hê trong bụng chứ gì?”
Nhạc Chí lãnh đạm nhìn Hải Đường: “Trông tại hạ có giống đang cười hay không?”
Đôi mắt nghi ngờ của Hải Đường quét qua hai mắt hắn, trong mắt nàng ta bỗng nảy sinh vẻ hoài nghi.
“Hải Đường cô nương vẫn chưa nói tại sao lại đến đây? Nếu hai ta đã không vừa mắt lẫn nhau, cần gì phải đụng độ ở đây làm gì?” Nhạc Chí nói thẳng.
Hải Đường cắn răng nói: “Là lệnh của Tông chủ.”
Người hạ lệnh kia đã nhanh chóng quay lại.
Nhạc Chí ngẩng đầu nhìn thì thấy Tất Cảnh đang đứng ở cửa, người nọ đã thay một bộ y phục gấm hoa, gương mặt lún phún râu cũng được cạo nhẵn, lộ ra dung mạo tuấn mỹ vô song, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng lôi thôi nhếch nhác ban nãy.
Tất Cảnh đứng đó, dáng người đĩnh đạc, trên mặt vẫn là vẻ vô tình, nhưng đôi mắt y lại nhìn chằm chằm sát sao vào Nhạc Chí.
Nhạc Chí quẳng vò rượu cuối cùng bị giấu dưới bàn ra ngoài cửa.
Bên ngoài, vò rượu đã bị chất đống như núi.
“Ngài uống nhiều quá rồi.” Nhạc Chí thở dài.
Tất Cảnh cứng đơ mặt: “Vì bổn tọa thích.”
“Vậy sao nhà ngươi chưa say chết đi?”
Lời này không phải do Nhạc Chí nói, hai người cùng nhìn về nơi phát ra tiếng nói, thì thấy Tất Phương điểu đang đậu trên cửa sổ, dùng vẻ mặt châm chọc liếc Tất Cảnh.
Tất Phương điểu vẫn đang giữ hình thú mà lại nói được tiếng người, tức là cấp bậc tu vi của linh thú đã tăng lên một tầng.
Ánh mắt Tất Cảnh lạnh dần.
“Cha chả, còn tính hù qua à.” Tất Phương điểu xỉa xói.
Nó nhảy phốc lên vai Nhạc Chí, nhìn y với vẻ khiêu khích.
Bất thình lình, tay Tất Cảnh vươn ra vuốt sắc, lập lòe ánh sáng, sắc bén kinh hồn.
Tất Phương điểu rụt đầu lại, nấp vào sau lưng Nhạc Chí.
Nhạc Chí: “…”
Không biết từ khi nào Hải Đường đã đi mất, trong phòng chỉ còn Nhạc Chí và Tất Cảnh.
Nhạc Chí lấy từ trong ngực áo ra một ít đan dược, rồi chọn một viên đan dược màu đỏ to cỡ mắt cá, loại này có thể trừ khử mùi lạ, hắn hòa nó vào trong nước, đặt trên bàn.
Mùi hương thanh nhã từ từ tản ra.
Mùi rượu trong phòng cũng dần nhạt đi.
Tất Cảnh đứng lúng túng ở đó, đôi mắt y vẫn nhìn hắn đau đáu, như thể người trước mặt sẽ biến mất chỉ trong nháy mắt.
Nhạc Chí ngồi xuống giường, cũng nhìn về phía Tất Cảnh.
“Mấy năm nay em đã đi đâu?”
“Tu luyện trong Thất Sắc Thạch.”
“Thất Sắc Thạch ư?”
“Là một bí cảnh.”
“Vì sao không cho ta biết?”
“Vì sao phải cho ngài biết?”
Sắc mặt Tất Cảnh hơi vặn vẹo, y đi đến bên Nhạc Chí.
“Thứ chim ngốc!” Tất Phương điểu vừa đứng trên vai Nhạc Chí vừa rống Tất Cảnh.
Tất Cảnh nhìn thân hình màu lửa đỏ đó, cực kỳ ngứa mắt, bèn túm lấy cái chân duy nhất của nó, ném ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ và cửa ra vào đồng loạt bị đóng “phanh” lại.
Tất Phương điểu đang muốn bay vào trong cứ thế đâm sầm vào cửa sổ, làm một đám lông chim màu lửa đỏ rơi rụng lả tả xuống đất.
Tất Cảnh ngồi trên giường, y ôm Nhạc Chí sít sao vào trong ngực.
“Ta cứ nghĩ em đã bỏ đi rồi!” Giọng điệu Tất Cảnh cũng không thoải mái, mà ẩn chứa một cảm giác hung hãn, “Rõ ràng em đã nói sẽ ở lại Vạn Yêu Tông, lại đột nhiên biến mất.”
Tất Cảnh nói xong, lại ôm siết thêm, dường như lòng y vẫn còn hãi hùng.
“Ta tưởng em gạt ta!”
Nhạc Chí hít vào một hơi thật sâu: “Tại hạ sẽ không bao giờ… lừa gạt ngài nữa, nếu phải đi, sẽ bẩm với ngài.”
Tất Cảnh nhìn Nhạc Chí, đôi mắt khẽ nheo lại: “Em muốn đi ư?”
“Đường tiên còn dài, không thể nói trước tương lai.” Nhạc Chí nói.
Nếu không có gì bất trắc, sẽ mất từ mấy trăm cho đến hơn ngàn năm để từ Độ Kiếp đến lúc Phi Thăng. Giữa trăm ngàn năm tháng đó sẽ có chuyện gì phát sinh, không ai có thể nói rõ.
Nhìn ánh mắt dần mơ hồ của Nhạc Chí, lòng Tất Cảnh nhói đau, đột nhiên y không dám nhìn, bèn chôn đầu trên cổ hắn.
Ít nhất còn có hương vị quen thuộc này.
Tất Cảnh hít một hơi sâu.
“Hiện giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy nực cười.” Nhạc Chí bất chợt lên tiếng.
“Vậy đừng nghĩ nữa.” Tất Cảnh thầm thì.
“…”
“Sao lại không nghĩ được cơ chứ? Tất Cảnh, rất nhiều năm về trước, ngay cả lúc nằm mơ tại hạ cũng muốn nên duyên cùng ngài. Si niệm của tại hạ quá nặng, khi đó cứ ngỡ dù không thể thành tiên, cũng muốn được ở bên ngài.”
Nhiều năm như thế, trong lòng hắn Tất Cảnh đã không còn là một người yêu thương đơn thuần, mà đã hóa thành chấp niệm.
Trên đời này, có rất nhiều, rất nhiều người mang chấp niệm, hoặc là thành tiên, hoặc là vinh hoa phú quý, mà chấp niệm của hắn là Tất Cảnh.
Nhạc Chí của nhiều năm về trước chưa từng nghĩ sẽ có một ngày muốn buông bỏ Tất Cảnh, mà tiên đạo hắn vốn chẳng màng lại trở thành chấp niệm của mình.
“Tất Cảnh, ngài nhẫn tâm lắm, từng chút một nghiền nát tâm niệm của tại hạ, vô vọng đến tuyệt vọng…”
Giọng Nhạc Chí quá nhỏ, nghe vào mờ ảo xa xăm, không mang chút cảm xúc gì, nhưng vẫn làm Tất Cảnh đau nhói lòng.
“Lúc ta yêu người, người không yêu ta, lúc người yêu ta, ta lại không yêu người. Tấn trò cười này lại phát sinh giữa hai ta, ấy là có duyên không phận. Tất Cảnh, để tại hạ đi thôi.” Nhạc Chí nói.
Tất Cảnh đột ngột đứng lên, trên gương mặt luôn lãnh khốc lại nở một nụ cười nhạt.
Nhạc Chí đã thấy Tất Cảnh cười lạnh lẽo nhiều lần, nụ cười này vào trong mắt hắn là cực kỳ quái dị.
“Để ta cho em xem cái này.”
Tất Cảnh nói xong, bèn dẫn Nhạc Chí ra ngoài.
Tầng tầng lớp lớp cung điện từ từ lùi lại phía sau, hai người ngừng bước trước một ngọn núi.
Nhạc Chí ngẩng đầu nhìn, thì thấy núi kia vấn vương mây mù, giống hệt ngọn núi tiên trong cõi mộng.
“Đây là Bất Lão Tiên Sơn.” Tất Cảnh nói.
Bất Lão Tiên Sơn không phải là núi tiên, nhưng trông hệt như núi tiên.